Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 79: Chương 79: Có cảm giác là cảm giác gì




Long Thiên Ngâm thế nhưng rất vui mừng, chỉ cần Lam Mân Côi chủ động phản ứng với bọn họ, vậy hắn sẽ rất nhanh cùng một nhà với Thành Nhi và Dịch Nhi, nhưng hắn quá muốn chơi đùa cùng Thành Nhi và Dịch Nhi đi.

“Long công tử, việc lúc nãy, đa tạ Long công tử đã ra tay tương trợ, tiểu phụ cảm kích bất tận, nếu sau này tiểu phụ có chỗ hữu dụng, Long công tử cứ việc nói ra.” Tuy trong lòng đã đoán được thân phận của hắn, nhưng người ta cũng chẳng biểu hiện gì, nàng cũng chẳng dám tùy tiện xưng hô hắn là thành chủ, nhưng lời lẽ khách khí vẫn nên nói, cái này chính là đạo lý đối nhân xử thế a!

Long Thiên Tuyệt cũng biết nàng đến đây tạ lỗi vì chuyện vừa rồi, thật ra nghe Lam Tử Duyệt nói xong, trong lòng hắn thoáng hiện thất vọng không tên.

“Không cần.” Cuối cùng, trên gương mặt vô biểu tình của Long Thiên Tuyệt khẩn trương cứng nhắc thốt lên hai từ, thì không còn vế sau nữa.

Tức đến Long Thiên Ngâm chỉ muốn ở trên đầu đại ca hạ xuống vài đòn, đầu gỗ này, khi nào huynh mới thông suốt đây? Bây giờ Lam Mân Côi đã chủ động bắt chuyện, huynh không phải nên chủ động một chút sao? Chỉ cần thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với mẫu thân hài tử, tình cảm bước thêm một bước lớn phát triển đến chàng chàng thiếp thiếp, kéo kéo tay, hôn hôn cái môi nhỏ, nước chảy thành sông, vậy nương tử và hài tử còn không phải trở về luôn rồi sao? Hơn nữa mẫu thân của hắn muốn ẵm cháu đến phát điên, bây giờ không biết điên cuồng chạy đến nước nào giúp đại ca tìm nương tử rồi.

“Ha ha! Lam Mân Côi, không cần đa tạ, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, có phải việc gì to tát lắm đâu, Lam Mân Côi ngươi không cần quá để trong lòng.” Long Thiên Ngâm chỉ có thể đứng ra giảng hòa, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

“Tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo*, huống hồ là đã cứu một mạng của tiểu phụ?” Nhìn thấy hắn và Thành Nhi, Dịch Nhi lại giống nhau như vậy, thật ra trong lòng nàng ích kỷ không muốn giao thiệp quá nhiều với bọn họ, nhưng làm người phải uống nước nhớ nguồn, nàng cũng có lúc theo nguyên tắc làm người, người ta cứu mình một mạng, làm gì có đạo lý gì cũng không nói mà bỏ đi một mạch.

(Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền)

“Hơ hơ! Lam Mân Côi đừng quá để tâm, nhưng ta nghe nói Lam Mân Côi ngươi có thể luyện ra một loại đan dược gọi là Hạnh phúc Chi Hoa, nếu Lam Mân Côi không cảm thấy phiền thì làm phiền ngươi luyện giúp ta ba viên, ta ra ba ngàn hai lượng bạc một viên được không?” Long Thiên Ngâm cảm thấy tên đan dược mà Lam Mân Côi đặt đều nghe rất hay, Hạnh phúc chi hoa này chính là đan dược dưỡng nhan, nghe nói hiệu quả cực tốt, hắn chính là đứa con hiếu thảo,mua 3 viên cho mẫu thân, để bà vui vẻ vui vẻ.

“Được, nếu Long công tử ngươi không dùng gấp, thì mười ngày sau đến lấy đi!” Lam Tử Duyệt cười cười nói, không tệ, không tệ, đến tạ lỗi cũng có thể kiếm được ngân lượng, ngân lượng đối với nàng mà nói, trước giờ nàng đều chưa từng cự tuyệt, có ngân lượng mà, đương nhiên tốt hơn không có, Thần tài gia cũng hướng về nàng vẫy tay, nếu nàng còn không nhận, còn không phải Phú cũng không đến sao?

“Được! Được! Vậy cực thân Lam Mân Côi rồi.” Trong lòng Long Thiên Ngâm vui sướng không thôi, Haha! Hắn ắt sẽ sớm được chơi đùa cùng hai đứa cháu, cũng không biết mẫu thân và phụ thân thân yêu của hắn chạy đến phương trời nào rồi, nếu biết mình đã có hai đứa cháu thiên tài, còn không tươi cười đến nở hoa.

“Nếu vậy, tiểu phụ quay về nghỉ ngơi trước đây.” Lam Tử Duyệt nói xong,liền xoay người đi.

Chờ Lam Tử Duyệt đi mất, Long Thiên Ngâm lập tức kéo Long Thiên Tuyệt vào trong xe ngựa.

Trong xe ngựa, “Đệ kéo ta làm gì?” Long Thiên Tuyệt nhíu mày hỏi, không vui nhìn đệ đệ của mình.

“Đại ca, sao huynh lại y như khúc gỗ vậy, Lam Mân Côi đó cũng đã bước đến trước mặt huynh rồi, cũng không thể nói thêm vài câu sao? A! Nàng ấy là mẫu thân của Thành Nhi và Dịch Nhi! Đại ca, huynh nói thật cho đệ biết đi, huynh đối với Lam Mân Côi có phải cũng có cảm giác? Hôm nay đệ quan sát thấy huynh ngây ngốc nhìn người ta nhiều lần rồi, có hai lần còn đỏ mặt.” Long Thiên Ngâm dám khẳng định, đại ca nhất định có cảm giác với Lam Tử Duyệt, nhìn biểu hiện của huynh ấy là hiểu ngay.

“Có cảm giác là cảm giác gì? Bổn tọa không rõ lắm.” Long Thiên Tuyệt nghi hoặc hỏi Long Thiên Ngâm, liên quan đến những vấn đề này, hắn cũng không hiểu lắm.

“Ai da!” Long Thiên Ngâm vỗ vỗ ót, đại ca ngu ngốc của hắn suốt ngày chỉ chăm chú tu luyện, căn bản không biết tình yêu là gì, thích là gì, hạnh phúc là gì, căn bản chỉ là Nhị Trượng hòa thượng, mù mờ không thông sao?

“Đệ đang làm gì?” Long Thiên Tuyệt âm lãnh hỏi, hắn không biết cảm giác gì nghiêm trọng lắm sao? Trước kia sao lại không nói cho hắn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.