Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 129: Chương 129: Duyệt Nhi, bổn tọa hy vọng nàng có thể trở về bên cạnh ta




“Long thành chủ không cần tạ lỗi.” Lam Tử Duyệt nhàn nhạt hồi đáp.

Tiếp đó xoay đầu nhìn về phía Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành, mở miệng “ Thành Nhi, Dịch Nhi, hắn chính là phụ thân của các con, Dịch Nhi, bây giờ con đã biết phụ thân của các con là ai, mẫu thân cũng sẽ không ngăn các các con và phụ thân tương nhận, nhưng, hai huynh đệ các con phải ở bên cạnh ta, vì, các con chính là lý do duy nhất để mẫu thân tiếp tục sống trên thế gian này, nếu hai huynh đệ con lựa chọn trở về bên cạnh phụ thân, vậy thì, mẫu thân sẽ trở về nơi mẫu thân thuộc về.” Lam Tử Duyệt giọng điệu nghiêm túc, hai huynh đệ đều có quyền trở về bên cạnh phụ thân, nàng không muốn sau này hai hài nhi đều hận nàng.

“Mẫu thân, vì sao lại bắt Dịch Nhi và ca ca chọn lựa như vậy, mẫu thân và phụ thân Dịch Nhi đều muốn có hết, Dịch Nhi muốn một có một gia đình trọn vẹn….. ” Dịch Nhi khóc òa òa, phụ thân và mẫu thân nó đều muốn, vì sao mẫu thân lại bắt huynh đệ nó chọn chứ, nó không hiểu mẫu thân đang nghĩ gì, mẫu thân và phụ thân không phải là nên ở cùng một chỗ sao?

“Dịch Nhi….” Lam Tử Duyệt không ngờ Lam Dịch Dịch sẽ nói như vậy, Dịch Nhi muốn có một gia đình hoàn chỉnh, đó là điều trước giờ nàng chưa từng nghĩ, nàng cho rằng, chỉ cần nàng yêu thương hai huynh đệ chúng hết lòng thì chúng sẽ không cần đến phụ thân nữa, nhưng nàng vạn vạn không ngờ, chúng vẫn kỳ vọng biết bao vào sự tồn tại của phụ thân, nhưng bất luận thế nào, nhận phụ thân này cũng tốt, nếu nàng thật sự có trách nhiệm trong người, lỡ như sau này nàng xảy ra chuyện không may, hai huynh đệ chúng cũng còn phụ thân chăm sóc.

“Dịch Nhi….”

“Mẫu thân, đừng mà, chúng con không chọn theo ai cả, mẫu thân phụ thân ai chúng con cũng cần.” Lam Dịch Dịch giận dỗi nhìn Lam Tử Duyệt nói.

“Dịch Nhi….” Lam Tử Duyệt bất mãn quát, nàng và Long Tử Tuyệt sao có thể chung sống với nhau, giữa hắn và nàng thiên sai địa biệt* (*khác nhau 1 trời 1 vực), không bàn đến thân phận hai người đặc thù ra sao, chính là nàng có thể mất mạng không biết lúc nào, nàng chưa từng nghĩ sẽ nên duyên cùng một nam nhân nào đó trong thời không này.

“Duyệt Nhi, chúng ta chung sống với nhau có gì không thể, chúng ta cũng đã từng thân mật, bổn tọa chưa từng nghĩ sẽ thoái thác trách nhiệm, nếu như hôm đó tìm được nàng, thì sau khi trở về Ma Huyễn Thành, bổn tọa đương nhiên sẽ lấy nàng làm thê tử.” Long Thiên Tuyệt bộc bạch mọi suy nghĩ trong lòng, hắn muốn sống cùng với nàng, trong lòng hắn không ngừng gào lên như vậy.

“Long thành chủ, sao ngươi có thể trước mặt Dịch Nhi và Thành Nhi nói …..” Lam Tử Duyệt bất lực, tên Long Thiên Tuyệt này, những lời như vậy cũng có thể nói trước mặt hài nhi sao?

“Duyệt Nhi, đại trương phụ có gì nói đó, Long Thiên Tuyệt ta trước giờ nhất ngôn cửu đỉnh, những lời đã nói ắt sẽ chịu trách nhiệm, với nàng cũng như vậy.” Long Thiên Tuyệt dứt lời, chuyên chú nhìn Lam Tử Duyệt.

Lam Tử Duyệt trong khoảnh khắc đó có chút u mê, không ngờ Long Thiên Tuyệt sẽ nói những điều này, nàng….

“Mẫu thân, phụ thân cũng nói vậy rồi, mẫu thân chung sống với cha đi! Lúc ở thành Bình Dương, Huệ Phương di nương cùng Vương thúc thúc đều chung sống rất hòa thuận, Dịch Nhi nhìn thấy Hổ Đầu con của họ rất ư hạnh phúc, Dịch Nhi cũng muốn giống như Hổ Đầu vậy, có một gia đình ấm êm, mẫu thânnn……” Lam Dịch Dịch kéo tay áo của Lam Tử Duyệt, nước mắt lưng tròng ngẩng nhìn Lam Tử Duyệt.

Lam Thành Thành tuy rằng không lên tiếng, nhưng trong lòng nó thực tâm mong muốn một nhà ấm êm, nhưng nó tôn trọng quyết định của mẫu thân.

“Dịch Nhi,….” Lam Tử Duyệt nhìn Lam Dịch Dịch trong lòng thương tâm đến lợi hại, nàng và Long Thiên Tuyệt không có tình cảm, thì làm sao có thể chung sống?

“Được rồi, chuyện gì sau này hãy bàn, các con nhận phụ thân trước đi!” Lam Tử Duyệt hiểu rõ, trốn tránh không phải biện pháp, đối diện với ánh mắt van nài của Dịch Nhi, nàng không cách nào cự tuyệt, nhưng mà nàng …, ai! Nàng cũng không biết khắc này nên lựa chọn ra sao.

“Thành Nhi, Dịch Nhi.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu lên tiếng, hắn chờ mong tiếng phụ thân biết bao.

“Phụ thân, ôm ôm.” Lam Dịch Dịch sớm đã đợi không kịp, chạy ào vào trong lòng Long Thiên Tuyệt, ngồi trong vòng tay đó.

“Ân! Dịch Nhi ngoan.” Long Thiên Tuyệt cảm động không thôi, tiếng phụ thân này, khiến trong lòng hắn len lỏi ấm áp.

Long Thiên Tuyệt lại nhìn về phía Lam Thành Thành, hắn biết Thành Nhi hành sự đều rất có chủ trương, hắn không nắm chắc Thành Nhi sẽ nhận hắn hay không, với Thành Nhi, hắn nhìn không thấu, hài nhi này cũng y như hắn, chưa từng để lộ cảm xúc trên mặt.

Lam Thành Thành cắn cắn môi dưới, nhìn nhìn Lam Tử Duyệt.

Lam Tử Duyệt mỉm cười gật đầu, Lam Thành Thành khắc này mới nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, một iếng phụ thân trong lòng nó đã ấp ủ từ lâu, đối với nó mà nói, đã không xa lạ nữa, “Phụ thân”. Cuối cùng, Lam Thành Thành cũng đã thốt thành lời, cho dù nó có hiểu chuyện ra sao, trong lòng vẫn khát vọng tình thương của phụ thân.

“Ân! Thành Nhi, đến bên vi phụ nào.” Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn Lam Thành Thành, trong lòng Thành Nhi không bài xích hắn, thật tốt, Long Thiên Tuyệt chỉ cảm thấy trong mắt ướt át, nét mặt tuyệt mỹ xuất hiện hai dòng lệ, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ, vì cảm động hạnh phúc mà rơi lệ.

Lam Thành Thành do dự một hồi, sau cùng vẫn là đứng lên, chạy đến bên cạnh Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt ôm chầm hai huynh đệ chúng vào lòng, mỗi bên một người, hôn nhẹ trên đỉnh đầu hài nhi mình, thật tốt, trong ngực hắn chính là hai hài tử cùng hắn có huyết mạch tương liên, sinh mệnh tiếp tục của hắn sẽ không giống như trước, hắn sẽ vì hài nhi của mình mà tồn tại, ít nhất, hắn đã tìm thấy hy vọng, hắn sẽ dùng hết tâm huyết cả đời này dạy dỗ chúng thành tài, làm tốt trách nhiệm của một phụ thân.

Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch hai mắt nhìn nhau, hai huynh đệ đều bật cười.

Lam Tử Duyệt nhìn phụ tử ba người ôm nhau, rất ấm áp, rất ấm áp, nhìn giọt lệ trên mặt Long Thiên Tuyệt, nàng cảm thấy, Long Thiên Tuyệt ắt sẽ là một phụ thân tốt đi!

“Được rồi, Thành Nhi, Dịch Nhi, các con lui ra trước đi, mẫu thân có vài lời muốn nói với phụ thân các con.” Lam Tử Duyệt cảm thấy, nàng nên bàn lại với Long Thiên Tuyệt, tránh về sau dây dưa không rõ.

Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch ngẩng đầu từ trong ngực Long Thiên Tuyệt, khó hiểu nhìn Lam Tử Duyệt, không phải đã bàn xong hết rồi ư? Mẫu thân còn muốn bàn gì nữa?

“Vậy mẫu thân sẽ không cãi nhau với phụ thân đi? Huệ Phương di nương và Vương thúc thúc trước giờ đều chưa từng cãi nhau, Hoa nãi nãi và Niên gia gia cũng không tranh cãi với nhau bao giờ.” Lam Dịch Dịch không ngừng liệt kê, chỉ sợ mẫu thân và phụ thân vì vấn đề của nó và ca ca mà náo loạn.

“Yên tâm đi! Mẫu thân và phụ thân các con chỉ là bàn chút việc, sẽ không cãi nhau, nhanh lui ra nào!” Lam Tử Duyệt hối thúc, nàng còn không rõ tâm tư của Lam Dịch Dịch sao?

“Dịch Nhi, chúng ta lui xuống trước đi.” Lam Thành Thành nhìn Lam Tử Duyệt, từ trong lòng của Long Thiên Tuyệt đứng dậy, nói với Lam Dịch Dịch.

“Vâng, ca ca.” Lam Dịch Dịch ngẩng gương mặt nhỏ nhắn mỉm cười nhìn Long Thiên Tuyệt “Phụ thân, đợi lát nữa hài nhi lại đến chơi cùng phụ thân.”

“Được.” Long Thiên Tuyệt mỉm cười gật đầu, hắn nhận ra bản thân từ nhỏ đến lớn chưa từng cười nhiều như hôm nay.

“A a! Phụ thân người thật tốt.” Lam Dịch Dịch ngọt ngào nói, lại hôn lên gương mặt tuấn tú của Long Thiên Tuyệt sau đó mới cùng Lam Thành Thành bước xuống xe ngựa.

Bên trong xe ngựa chỉ còn Lam Tử Duyệt và Long Thiên Tuyệt, nhất thời, không khí trở nên kỳ lạ, Lam Tử Duyệt thế nhưng lại bắt đầu trở nên khẩn trương, cúi đầu niết ngón tay, Long Thiên Tuyệt có chút buồn cười nhìn Lam Tử Duyệt, giờ thì thời thế thay đổi rồi, trước đó là hắn nhìn nàng đến lung ta lung túng, giờ đến lượt Duyệt Nhi bất tri sở thác rồi, không biết nàng muốn nói gì với hắn?

“Duyệt Nhi….” Long Thiên Tuyệt ôn nhu gọi, sau nhiều lần trò chuyện với nàng, hắn phát hiện lúc ở gần nàng không phải không có gì để nói, mà ngược lại, hắn luôn muốn trò chuyện nhiều hơn với nàng, hơn nữa còn lại lời trong lòng.

“Ân! À! Cái đó, ta muốn nói với huynh, là chuyện của Thành Nhi và Dịch Nhi, ta muốn khẩn cầu huynh, đừng mang Thành Nhi và Dịch Nhi rời xa ta, sáu năm nay, hai đứa nó trở thành lý do duy nhất để ta sinh tồn đến ngày hôm nay, vì có hai huynh đệ nó ở bên mỗi ngày ta đều sống vô cùng hạnh phúc, cũng rất mãn nguyện, giờ đây ta để phụ tử ba người tương nhận, là vì ta không muốn sau này hai đứa nó sẽ hận ta, huynh có thể đến thăm, cũng có thể để chúng qua bồi huynh vài ngày, cho nên, thỉnh đáp ứng ta, đừng mang chúng rời xa ta, có được không?” Lam Tử Duyệt khẩn cầu Long Thiên Tuyệt, Ma Huyễn thành thế lực lớn mạnh, giao thiệp lại rộng dãi, muốn truy tìm tung tích của mẫu tử ba người bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên, nàng chọn lựa cùng Long Thiên Tuyệt nói rõ chuyện này, đây cũng là lý do để nàng có thể ngồi đây tâm bình khí hòa đối diện với Long Thiên Tuyệt.

“Duyệt Nhi, đừng lo, bổn tọa sẽ không đưa Thành Nhi và Dịch Nhi đi, chúng cần phụ thân cùng cần mẫu thân, bổn tọa hy vọng nàng có thể trở về bên cạnh ta, như vậy, sự tình nàng lo lắng sẽ không xảy ra.” Long Thiên Tuyệt thâm tình nhìn Lam Tử Duyệt, thổ lộ lời thật lòng, khắc này hắn chỉ muốn nói vậy, hắn không muốn cứ chùn chân0, bất luận Duyệt Nhi dùng ánh mắt gì nhìn hắn, hắn vẫn muốn thổ lộ lời chân tình của mình, hắn không muốn sau này phải tiếc nuối.

“Cái, cái gì? Trở về bên cạnh huynh, Long, Long Thiên Tuyệt, huynh có biết mình đang nói gì không?” Lam Tử Duyệt lắp bắp, thoảng thốt nhìn Long Thiên Tuyệt, từ từ, từ từ, hiện giờ là sao, nàng và hắn trừ lần thân mật ấy, hình như chẳng giao thiệp gì! Nét mặt nghiêm túc của hắn sao giống như đang thổ lộ vậy? Điều này càng làm nàng tâm phiền ý loạn.

“Duyệt Nhi, bổn tọa hiểu rõ những gì mình đang nói, cũng rất hiểu cảm giác đối với nàng là thế nào, bổn tọa trước giờ đều không nói đùa, mỗi hành động,mỗi lời nói đều suy nhĩ cặn kẽ mới nói mới làm, bổn tọa tuyệt không nuốt lời, hay là nàng cũng giống như những người khác, chán ghét bổn tọa là một tên ma đầu bị kiếm ma phục thân?” Điều này chính là nỗi đau tận sâu trong hắn, hắn vô pháp thay đổi sự thật, người trong Ma Huyễn thành hễ gặp hắn sẽ bất tri bất giác mà tránh xa, tuy rằng đã qua nhiều năm, hắn nghĩ bản thân đã sớm quen rồi, nhưng hắn vẫn để ý suy nghĩ của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.