Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 205: Chương 205: Cởi quần áo xuống,chủ động hôn anh




Thì ra A K quen với tiểu Ngân lạnh lùng ít nói,Diệp Vị Ương cố ý bảo tiểu Ngân rời đi,vì không để cô cảm giác khó chịu,lúc tiểu Ngân rời đi đã nháy mắt với AK, bảo hắn thay mình bảo vệ Diệp Vị Ương .

A K hiển nhiên là người thông minh,hắn đương nhiên không muốn đắc tội hai bên,hắn luôn trung thành với Thanh Phong thiếu gia,chẳng qua tiểu Ngân đã từng cứu mạng hắn! Hiện tại hắn mới dám quỳ xuống xin tha cho Diệp Vị Ương,vì ngay cả người ngoài như hắn cũng nhìn ra Diệp Vị Ương rất có địa vị trong lòng Thanh Phong Tuấn.

Nhiều năm qua,hắn từng thấy Thiếu chủ điện hạ đối đãi lạnh lùng với mấy cô gái khác trừ Hàn Thiên Tuyết tiểu thư ra,còn Diệp Vị Ương tuyệt đối là người ngoại lệ cuối cùng.Nếu không phải cô có vị trí trong lòng thiếu chủ,thiếu chủ cũng không cần trước một ngày kết hôn còn vội vã chạy về nơi này?

Cái này gọi là người ngoài sáng suốt,người trong cuộc mơ hồ!

A K thủy chung tin nếu như hôm nay Thanh Phong Tuấn thật đánh Diệp Vị Ương,sau này chắc chắn hối hận.

Nhưng hắn quỳ xuống cầu cạnh lại làm Thanh Phong Tuấn càng thêm tức giận!

“A,em đấy!Em thật lợi hại,không riêng gì Dạ thiếu gia,Đông Phương Thước cùng tiểu Ngân,hiện tại ngay cả lòng AK cũng bị em mua chuộc,xin hỏi. . . . . . khoảng thời gian anh ít trở lại,em đã lén lút quen được vao nhiêu người bạn,để bọn họ giúp em thành công chạy trốn?” Hắn tức giận trợn trừng mắt nhìn Diệp Vị Ương.

Diệp Vị Ương buồn bã nghĩ,nếu như cô có lòng chạy trốn,thật vất vả đi ra ngoài cô còn quay trở lại làm gì? Lời hắn nói vô tình tăng thêm hai cái chứng cứ phạm tội: Kết giao đàn ông,tư thông trốn ra biệt thự.

Thì ra vô luận yêu hắn cỡ nào lòng cũng sẽ mệt mỏi.Cô nhàn nhạt mở miệng nói ra lời thật lòng: “”Nếu như nơi này là thiên đường,tôi cần gì phải rời đi?”

“. . . . . . Em! Ý em là nơi này như địa ngục,làm em không cách nào chịu được,không đi không được?” Thanh Phong Tuấn cười lạnh,hắn nhếch cao tuấn lông mày.

“. . . . . . Đã từng,tôi đúng từng ảo tưởng nơi này là Thiên đường,đáng tiếc. . . . . . nó cho tới bây giờ đều không phải.”

“Ý là em không muốn ở lại nơi này,em thật muốn đi sao?” Giọng điệu hắn càng thêm lạnh lẽo,thậm chí ngay cả hai tay bên người cũng một lần nữa nắm chặt,tại sao lại có cảm giác đau lòng? Bao nhiêu năm chưa từng từng có rồi?Loại cảm giác nước mắt nhà tan không thể nắm giữ bất cứ thứ nào!

“Tôi có thể rời đi sao?” Cô hỏi ngược lại.

“. . . . . . Em cho rằng rời khỏi anh,em còn nơi nào để đi?” Hắn cố ý dùng giọng răng đe hi vọng ngăn chặn đường lui của cô.

“Tôi bỗng nhiên cảm thấy tôi còn có thể đi tìm mẹ ruột tôi,mặc dù khoảng thời gian sống chung với mẹ rất ngắn,nhưng tôi hiểu bà ta yêu tôi thật lòng.Cùng bà ta sống chung một chỗ tôi.” Cô lấy lại tinh thần nói ra lời giận giỗi.Trong lòng cô cũng biết,nếu thật rời khỏi nơi này cô sẽ đi tìm mẹ,sẽ chăm sóc tốt mẹ,sau này không cần dựa vào bất luận kẻ nào,vô luận cuộc sống khổ sỡ cở nào,vô luận có chết cô cũng nhất định không cần nhờ người nào giúp đỡ.Lòng mất một lần là đủ rồi,nếu có lần thứ hai đau đớn,không bằng trực tiếp chết đi sẽ tốt hơn.

“. . . . . . Mẹ ruột em?Em thật cho rằng còn có thể nhìn thấy bà ta?” Hắn cười,vì cô cố ý nói muốn rời đi mà lời trách móc bắt đầu có gai.

“Anh không cần giúp tôi tìm mẹ,tôi tự nhiên sẽ tự mình đi tìm.”

“Nếu như. . . . . . Trên cái thế giới này căn bản không có người đó rồi sao?” Thanh Phong Tuấn tiếp tục tàn nhẫn, sau đó. . . . . . ngay tiếp theo chính lòng hắn cũng đau xé đi.

Không được vậy,hắn muốn nói lời dễ nghe,muốn mở miệng yêu cầu cô ở lại nhưng tất cả đều mất khống chế,càng ngày càng phát triển theo hướng ngược lại! ikienthuc.org

Hắn cảm giác cô càng ngày càng cách xa hắn,đây hoàn toàn không như hắn muốn. Hắn cảm giác biểu hiện mình cực kỳ kém cõi!

Diệp Vị Ương nhìn hắn: “Ý anh. . . . . . mẹ tôi đã chết? Hơn nữa. . . . . . có liên quan đến anh? Nếu quả thật như vậy,tôi sẽ hận anh! Tôi sẽ càng thêm bất chấp tất cả rời đi!

Cô rất vất vả mới có tình thương của mẹ,mẹ cô lại rời cô mà đi.

Cô nhìn hắn nhìn đến nước mắt sắp chảy xuống,thế nhưng cô quật cường ngẩng đầu kiên quyết không khóc!Cô muốn cười! Cười rời khỏi nơi này!

Cô quyết tuyệt thành công đổi lại hắn tàn nhẫn,đuổi tất cả người làm trong phòng,hắn lạnh lùng buông lỏng ra cà vạt,lạnh giọng nói: “. . . . . . Đời này kiếp này trừ phi em chết,nếu không. . . . . . đừng mơ rời khỏi nơi đây!Em đã không còn chỗ để đi,trừ nơi này em không có nhà! Đừng quên đời này em nhất định là người phụ nữ của anh! Cởi quần áo xuống,chủ động hôn anh!”

Chết mới có thể rời đi sao? Cô không phản kháng,từng cái từng cái cởi hết trước mặt hắn,như gốm sứ tinh mỹ dễ vỡ,cười đến vô cùng rạng rỡ,cười đến chảy cả nước mắt,một lần cuối cùng ngước mắt nhìn hắn,người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần hiện tại như ma quỷ không cho cô kháng cự!

Cô đau khổ lầm bầm:”Qua tối nay thôi,giữa tôi và anh không còn ân oán,không thiếu nợ lẫn nhau,không liên qua. . . . . .”

Nhìn Diệp Vị Ương trên thân thể xinh đẹp mềm mại có nhiều vết hôn xa lạ,Thanh Phong Tuấn không nhịn được nữa,lần đầu thô bạo siết chặt cằm dưới hoàn mỹ.

Hắn chưa từng nghĩ cô quyết tuyệt rời đi ngay lập tức.Muốn đi sao? Không, tuyệt đối không thể nào! Không được hắn cho phép cô đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi!

Đột nhiên đã cảm thấy thân thể linh lung rất chướng mắt,không muốn nhìn thấy vết hôn chói mắt bên trên,Thanh Phong Tuấn nổi giận trực tiếp kéo chăn mỏng đến,ném lên người Diệp Vị Ương: “Che tốt cho tôi!”

A,muốn cô cởi quần áo là hắn.Hiện tại chán ghét người cô vẫn là hắn.Hắn sẽ không biết,bị người đàn ông khác hôn cô cũng rất xấu hổ,rất khổ sợ.Hắn đại khái chỉ biết cho rằng cô chủ động dụ người khác thôi. . . . . .

Thấy cô như người chết đuối,chăn che trên người kín đến mức gió thổi không lọt,lấy ánh mắt bi thương phòng bị nhìn hắn,Thanh Phong Tuấn lại nghĩ tới cô cứng đầu muốn rời đi,thế nên tiếp tục lạnh lùng châm chọc nói: “Rời khỏi nơi này khắp nơi đều nguy hiểm,em cho rằng em có mấy cái mạng chứ?”

Đúng vậy,Diệp Vị Ương nghĩ thầm người đàn ông này đã cứu cô nhiều lần.Nhưng tim đã chết rồi còn sợ gì nửa chứ?

Nhìn thấy cô nhếch nhác bất lực Thanh Phong Tuấn có chút hối hận nhưng vì xác định cô không có lần sau bỏ trốn,hắn nhất định ác hơn chút nửa! Hắn chỉ muốn . . . . . chỉ muốn bức cô không có đường lui,sau đó nhận rõ sự thật tiếp tục tâm cam tình nguyện ở lại mà thôi.Nhưng . . . . . . Nhưng mà hắn quên mất đạo lý vật cực tất phản.

Chó gấp cũng sẽ nhảy tường huống chi là tư tưởng con người đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.