Edit: Dực
Beta: Tieumanulk
Cường độ thanh âm như vậy khiến Diệp Vị Ương đỏ mặt,không thể nói ra
được cảm giác bây giờ là như thế nào,như được được người ta quý trọng vô cùng lại giống như lông vũ êm ái mềm mại mơn trớn,không đau,không đến
nỗi làm vết thương của cô bị rách ra rồi lại khiến cho cô muốn bỏ qua
cũng không được! Người này vô cùng đáng ghét phải không!
Diệp Vị Ương cắn môi dưới,cố gắng kháng cự trên người truyền đến cảm giác kì dị.
Vậy mà cho dù ánh mắt cô có thể hiện vẻ chối bỏ thế nào thì rốt cuộc
ánh mắt đó cũng không ảnh hưởng gì đến cơ thể người đàn ông đang phủ lên cô.
Nhìn gương mặt phiếm hồng của cô,hắn tà mị cười một tiếng”Đồ ngốc, cơ thể em so với nội tâm của em còn thành thực hơn nhiều……….”
Thanh Phong Tuấn kéo nhẹ cánh môi,bá đạo nói ra một câu giống như lời thề lại giống như tuyên bố chủ quyền “Về sau, tất cả của em đều là của
tôi,bao gồm môi của em,cơ thể của em,còn có……trái tim của em!”
Hắn tiếp tục tham lam cắn mút lấy cánh môi của cô, cảm giác mãnh liệt phía dưới sắp che đi lý trí của hắn, đây là thứ mà bất kì một cô gái
nào cũng chưa từng mang lại cho hắn! Trước đây chưa từng có người phụ nữ nào có thể trêu trọc khơi lên dục vọng của hắn mà bây giờ chỉ cần một
nụ hôn cũng khiến hắn sắp không khống chế nổi bản thân. Cũng chỉ có Diệp Vị Ương mới có thể mang đến cho hắn loại rung động này.
Hai người tân mật đến từng cử động cũng dán vào ngau khiến Diệp Vị
Ương e lệ quay mặt đi, không muốn nhìn người đàn ông tà mị bên cạnh cố
áp chế đi dục vọng của mình..
Đột nhiên giốngnhư cô ý,nụ hôn của hắn chậm lại bắt đầu dọc theo
chiếc cổ mảnh khảnh của cô một đường hôn xuống, dừng lại ngay trước mặt
cô, khẽ liếm lấy một khoảng da thịt nhỏ không bị thương khiến lý trí của cô bị dày vò.
Lửa nóng khiến đôi môi cô rở rộ đỏ hồng lên,hắn không muốn nhìn thấy
bộ dạng bị bức bách của cô,hắn muốn cô hoàn toàn khuất phục trước hắn,
trái tim tình nguyện thuộc về hắn.
Loại cảm giác kỳ diệu đó giống như là bị điện giật,lại lần nửa đánh úp về phía Diệp Vị Ương…………….
Cô bắt đầu lo lắng giãy dụa,tránh né việc khiến môi mình cảm thấy bất thường.Nhưng người đàn ông phía trên lại không chịu thả cô ra, một tay
giữ chặt lấy tay cô,một tay nhẹ nhàng ôm eo cô không cho phép cô thoát
đi dù chủ nửa phân.
“Đừng động, cẩn thận vết thương của em………” hắn lại một lần nữa kiếm chế ham muốn mãnh liệt của mình, khàn khàn nhắc nhở cô.
“Không……………” Không thể nghe được âm thanh kháng cự nhỏ bé tràn ra từ miệng cô.
Cô có thể nhận thấy bản thân cô càng tạo ra bức tường ngăn cách bao nhiêu thì nó càng nhanh sụp đổ bấy nhiêu.
“Ngoan, gọi tên tôi, Tuấn………….” Thanh Phong Tuấn vừa kiên nhẫn dụ dỗ, vừa dùng đôi môi mê hoặc phác thảo trước ngực cô, vừa dùng một loại
phương thức đặc biệt nghiêng người tiến vào trong cô,phía dưới bắt đầu
có quy luật thẳng tiến.
“Ngô……….Tuấn………………” Khi tiếng kêu này phát ra từ cổ họng cô mang theo sự xấu hổ, Diệp Vị Ương mơ hồ ý thức được lần đầu tiên bị luân hãm rất
có thể sau này cô sẽ sống trong vực sâu vạn kiếp bất phục………….
Cô an ủi mình,phản ứng bây giờ của cô chỉ có thể là không thể thích
ứng được với sự đối đãi quá mức dịu dàng của người khác,hoặc giả dụ vì
cơ thể cô quá mức yếu ớt,nguyên nhân là do sức kháng cựcquá yếu.
Vậy mà, người đàn ông phía trên lại vì cô vừa nói ra một từ “Tuấn” thôi lại càng thêm kích động………………..
Hoan ái đi qua ———————–
Thanh Phong Tuấn lập tức hối hận. Bởi vì cho dù hắn cẩn thận thế nào
vẫn không có cách nào khiến cô tránh khỏi đau đớn,một phần nhỏ của vết
thương lại nứt ra,khiến cho hắn áy náy không thôi, đầu tiên hắn có cảm
giác mình thật là cầm thú.
Hắn lại một lần nữa dùng nước ấm giúp cô lau sạch cơ thể,bôi một chút thuốc.
Diệp Vị Ương mệt mỏi vô lực vùi vào trong ngực hắn,không muốn giãy
dụa nữa, không muốn kháng cự nữa, thậm chí ngay cả cử động cũng chẳng
muốn.
Cái loại cảm giác hai người quấn lấy nhau thật sâu đến chết không rời đó lại khiến cho cô cảm thấy rung động.
Nếu lần đầu tiên của cô là vì đột nhiên bị mất,đên đó cảm thấy bị
lăng nhục,đau đớn, lần thứ hai là sợ hãi trốn tránh cho rằng đem mình
cho một người đàn ông xa lạ,như vậy lần thứ ba lần thứ tư chính là bàng
hoàng,bị động, tiếp nhận rơi vào tay địch……………
Giờ phút này, khi người đàn ông hắc đạo cao quý lại nguy hiểm ôm lấy cô, cô thực sự có ảo giác được người ta yêu.
Cảm giác này khiến cho cô rơi lệ,cô từ nhỏ đến lớn cho dù tình thân
hay tình yêu,yêu một lần thôi cũng không có, tìm khắp nơi đều không
thấy, khao khát cũng không được nhưng bây giờ đột nhiên cô lại có cảm
giác yêu một người.
Nếu như đây là một trò chơi đánh bạc nguy hiểm vì tình yêu,nếu đã
thất thân,vậy có thể đánh cược một lần được ăn cả ngã về không được
không?
Dù sao thì cô cũng không còn gì để mất nữa rồi.
Mặc dù thời gian chung đụng cũng với người đàn ông tên Thanh Phong
Tuấn này không được gọi là quá dài, nhưng hắn đã cứu mạng cô nhiều lần.
Trước kia cô vốn cho rằng hắn là một người không muốn cho người khác
biết truyện cũ của hắn, cảm giác hắn bí hiểm, là một đại nhân vật nguy
hiểm không thể trêu chọc, nhìn dáng vẻ như vậy chắc hẳn là một người
lạnh lùng, lãnh tình, nhưng không, hiện tại suy nghĩ đó của cô đã có
chút thay đổi.
Hắn mạnh mẽ, hắn bá đạo, nhưng….hắn cũng rất dịu dàng
Diệp Vị Ương cảm thấy mình giống như mộ đứa trẻ luống cuống, chỉ bị
ép trong một thời gian ngắn mà ý chí đã mất hết, suy nghĩ đã thay đổi
hoàn toàn.
Khi Thanh Phong Tuấn cố gắng đè nén tiến vào cô,cô lặng lẽ rơi nước
mắt,trong đầu cô vẫn không thể nào vứt bỏ ý nghĩ nguy hiểm được, bất kể
trước kia hắn thế nào nhưng ít ra hiện tại……Cô to gan nghĩ vứt bỏ tất cả để được yêu một lần! Không phải là tình mà yêu, mà là phải yêu nên cố
gắng yêu một lần!
Nếu như trước kia cô yêu Dạ Phi Phàm bao nhiêu,sau khi bị Dạ Phi Phàm làm nhục tại khách sạn, trong lòng cô lại không thể nào xóa đi vết sẹo
này, cô buồn bã thu lại thứ tình yêu của chính mình, lui về thế giới nhỏ của mình, nhưng vẫn yêu, cho đến ngày đó khi cô bất lực nhất cần người
giúp đỡ, Khi Đông Phương Thước máu chảy ròng ròng rất cần người chủ trì
đại cục đưa đi bệnh viện, Dạ Phi Phàm thực đã bỏ rơi cô đuổi theo Hàn
Thiên Tuyết,cô mới thực sự hiểu rõ,hiểu sự lựa chọn giữa lúc bất tri bất giác của Dạ Phi Phàm,trước sau gì thì cô cũng là người không hề được
chú ý Nói không đau khổ là giả,cô không muốn yêu thứ tình yêu tầm
thường chẳng ra sao như vậy nữa, cho nên cô ép tình cảm của mình rời
khỏi Dạ Phi Phàm.
Mọi người thường nói,cô gái luôn cô đơn khát vọng được yêu,cho dù tính chất yêu thế nào thì một khi yêu sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Mọi người cũng thường nói,một cô gái khi đã yêu thì sẽ trở nên mông
cạn,mù quáng,một mặt hiền thục nhân nhượng, không còn là chính mình nữa. Những điều này, cô tin.Nhưng những điều này, cô không quan tâm!
Cho dù là tình thân hay tình yêu,nhiều năm như vậy cũng chưa từng ai
yêu thương cô,nếu như có một người đàn ông sạch sẽ mạnh mẽ để cô có thể
dựa vào, có thể khiến cô yêu hắn,cũng có thẻ cô gắng làm hắn yêu mình
thì đó là chuyện hạnh phúc nhất.
Ít nhất cô sẽ nguyện ý giảm thọ để đối lấy, nếu như lớn lên cao ngạo
thì trong cuộc đời chỉ có đau khổ, như vậy cô tình nguyện trong cuộc đời ngắn ngủi phải tìm được chút hạnh phúc rực rỡ.
Cô vẫn tin tưởng,cho dù là chuyện gì,muốn có được thì phải bỏ ra nỗ lực tương ứng!
Như vậy, dũng cảm thêm một chút,Diệp Vị Ương,nghiêm túc đánh một trận chiến tình yêu đẹp,nếu người đàn ông đó thật sự yêu cô, vậy hãy yêu hắn đi!
Một khi nghĩ thông suốt,suy nghĩ cũng sẽ sáng tỏ rành mạch,cả những quy định trói buộc cứng nhắc cũng không hề tồn tại nữa.
Bánh xe định mệnh từ bây giờ sẽ bắt đầu đảo ngược lần nữa.