Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 159: Chương 159: Hắn vừa cười vừa tức lại vừa đau lòng!




Edit:Dực

Beta:Tieumanulk

Một giây kế tiếp,cô đã bị hắn dẫn đi,cả người ngã ngồi trên người hắn! Môi của hắn hôn lên môi cô!

Hắn có lòng bàn tay ấm áp nhưng cánh môi lại lạnh một cách lạ thường.Trong nháy mắt đó, cô kinh ngạc đến quên mất phải nhắm mắt lại hoặc phải đẩy hắn ra.

Mà động tác của hắn cũng không có tiến thêm một bước,thậm chí một giây kế tiếp lại vô tình đẩy cô ra!

Giống như là ảo giác nhưng nụ hôm đầu năm đó của Diệp Vị Ương không nghĩ tới lại mất trong một trường hợp hoang đường không báo trước như thế……….

Đúng vậy,hôm nay nhớ lại,nụ hôn đầu của cô đã bị lấy đi ngay từ năm cô mười ba tuổi! Rồi sau đó cô không phải thích được tại sao lại bị mất đi một phần trí nhớ,sau lại cho rằng nụ hôn đầu của cô lại do Thanh Phong Tuấn đoạt mất chính vào đêm cứu cô! Vừa nghĩ như thế,cô lại cảm thấy xấu hổ!

Năm đó gặp Nam Cung Hạo trong quán bar xa hoa trụy lạc khiến cô sợ đến sắp hít thở không thông,cho nên trực giác nói cô phải đứng lên,phải lao nhanh ra ngoài cửa!

Nhưng khi đó ma ma Tang cùng với mấy vệ sĩ đi tới,đầu tiên là lườm cô một cái,sau đó hướng về phía hắn cúi đầu chín mươi độ nói xin lỗi ” Nam Cung tiên sinh tôn kính đã thất lễ! Hiếm thấy ngài để ý các cô gái nhưng nhóc con này mới đến đây lại lần đầu tiếp khách chưa hiểu quy củ,kính xin ngài rộng lòng lượng thứ!”

Mấy người kia cười hùa theo,lại đem cô đẩy về phía ghế sa lon ngồi trở lại cạnh hắn.

Hắn………..họ Nam Cung?

Coi như chưa từng thấy qua mặt người ít nhất cũng nghe qua truyền thuyết Nam Cung Hạo thiếu chủ của dòng họ kép Nam Cung!

Hắn…………..là nam Cung Hạo sao? Là người con trai luôn được tôn sùng trong miệng các học sinh sao? Là nhân vật quan trọng thần bí nhất trên tạp trí đó sao?

Trên thế giới này tại sao lại có loại người như vậy?

Hắn giống như thiên thần.

Không cần nói chỉ cần khí thế thôi đã có thể áp đảo mọi người!

Không cần bất cứ biểu tình hay hành động đã khiến cho người ta hoàn toàn thần phục.

Năm đó,DIệp Vị Ương vô cùng sợ cái người tên là Trương Đồng già nua bỉ ổi ngồi ở ghế salon đối diện trước mặt,đôi bàn tay ngăm đen to dâm tà bẩn thỉu không ngừng trắng trợn trêu trọc cặp đùi của toàn bộ các cô gái.

Cô thật không hiểu nếu như người con trai bên cạnh chính là Nam Cung Hạo trong truyền thuyết,như vậy người con trai to lớn cao ngạo tại sao lại quen biết với một Trương Đồng thô bỉ như vậy?

Hạc không nên đứng cùng bầy gà,diều hâu thì nên bay lượn ở trên bầu trời xanh cao rộng!

Không thể nói rõ được cảm giác lúc đó của mình thế nào,cô không hề nhìn người đàn ông bỉ ổi đối diện một cái,mắt nhìn thẳng cũng không để ý tới người con trai như thiên thần cỡ nào cao quý bên cạnh.

Cô cứ ngồi lẳng lặng như vậy chờ cho trò chơi tiếp rượu tầm thường này kết thúc.

Cô không nói lời nào cũng không có một hành động nào,cô gái phong trần đối diện lại bắt đầu gây sự “Ơ,Nam Cung điện hạ,ngài thật bất công! Mới vừa rồi vào,người ta muốn ngồi cạnh ngài nhưng ngài lại không cho! Làm em còn tưởng rằng……………..Ngài có bệnh không tiện nói ra! Không nghĩ rằng trái tim người lại bị con chim cỏn con này chiếm mất! Cô gái kia có gì tốt? Mặc dù trẻ tuổi nhưng nhỏ như vậy,sẽ không thạo việc lại khô khan trúc trắc,cũng không biết chủ động lấy lòng người,chơi sẽ có hứng thú sao? Nếu như ngài muốn đổi em…………”

Cô gái quyến rũ phong trần kia còn chưa nói hết liền bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Hàn nhìn sợ tới mức nín thinh.

Đúng vậy,Nam Cung điện hạ trong truyền thuyết lãnh khốc vô tình,làm việc toàn bộ dựa vào việc hắn có thích hay không,có thể giết người tùy thích mà không ai dám truy cứu trách nhiệm của hắn chỉ cần hắn có hứng là được.

Có người lãnh khốc thì sẽ có người đa tình.

Trương Đồng lên tiếng “Nam Cung lão đệ đừng có nóng mà,ánh mắt kia của cậu sẽ hù tới mĩ nữ a… . Cậu lần đầu tiên tới nơi này đương nhiên sẽ rất không quen,chờ tới lúc đem phụ nữ ở đây ôm vào trong ngực,cậu sẽ biết rõ vì sao tôi muốn hẹn cậu tới đây nói chuyện!”

“Nói chuyện chính đi!” Nam Cung Hạo lạnh lùng nói,hắn không có thời gian để lãng phí trên người những cô gái tầm thường này.

Chẳng biết vì sao mặc dù ngồi mắt nhìn thẳng nhưng DIệp Vị Ương vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn đối với nhan sắc của cô gái kia rất khinh thường.

Nghĩ đến mình hiện tại cũng chỉ là một phần trong số các cô gái này,mi mắt cô lập tức cụp xuống buồn bã,xấu hổ cúi đầu,lòng tự trọng bị thương tổn không thể tìm được thứ gì khâu hay sửa lại. Tình cảnh cuộc sống từ từ bức bách đưa cô đến nơi này!

Cũng chính bởi vì cô cúi đầu,lại phát hiện……………..

Trong ống tay áo của mấy vệ sĩ áo đen đối diện bên cạnh Trương Đồng có giấu súng!

Mà những họng súng kia…………đều ngắm vào………….Nam Cung Hạo!

Hình những họng súng âm trầm kinh khủng đủ để bắn một phát trí mạng đang đồng loạt hướng về phía người con trai bên cạnh,Diệp Vị Ương có chút khẩn trương………………..

Cô căn bản là không dám ngẩng đầu,lo lắng rằng ánh mắt của mình sẽ tiết lộ bí mật đã thấy !

Lặng lẽ chủ động đem bàn tay mình đặt vào lòng bàn tay của Nam Cung Hạo.

Từ từ xen lẫn nghiêm túc,cô dùng ngón tay của mình vạch lên lòng bàn tay hắn để lại hai chữ cẩn thận.

Nam Cung hạo lạnh lùng không dùng ngón tay làm động tác viết trên tay cô để trả lời nhưng cũng không có đẩy tay của cô ra,ngược lại nét mặt không hề đổi sắc nắm chặt lấy tay cô.

Điều này khiến cô ngẩn cả người,vẫn như cũ không dám ngẩng đầu,cúi đầu chăm chú nhìn động tĩnh của những người cầmsúng.

Cô không hiểu lo lắng trong lòng kia rốt cuộc là vì ai.

Trương Đồng âm trầm lên tiếng” Bây giờ hậu sinh vãn bối không thể khinh thường,khó trách Nam Cung lão đầu lại chịu đem cơ nghiệp cả đời giao vào tay đứa con nuôi này,trong nửa năm ngắn ngủi cậu đã ăn hết bao nhiêu địa bàn của tôi?! Chậc chậc,cậu Nam Cung à, tôi không có đắc tội với cậu trên đường hay trên thương trường gì? Giữa hai bên không phải nước sông không phạm nước giếng sao?”

Đây là nguyên nhân chủ yếu mà hôm nay Trường Tiễn Quốc hẹn gặp Nam Cung Hạo! Hậu sinh vãn bối không biết nặng nhẹ cho là hôm nay cánh đã đủ cứng cáp rồi,độc lập rồi, lại dám nuốt sống bao nhiêu địa bàn của ông,quả đúng là tự tìm cái chết!

Lúc Trương Tiễn Quốc nói chuyện hơi nghiêng đầu kiêu ngạo,cứ như vậy đem toàn bột thịt trên khuôn măt ngăm đen chết thành đống càng thêm khó coi.

Hắn cười,cô gái trong ngực cũng mù quáng cười nịnh nọt.

Dường như Nam Cung Hạo lại cố ý muốn chọc tức người đối diện gọng điệu của hắn cũng không hề có chút xoa dịu,vẫn như cũ lạnh như băng mở miệng nói “Nhiều lắm cũng không quá nửa năm nữa,đợi tôi thu mua hết địa bàn của Trương Đổng,sẽ làm tiệc mừng lớn một phen,nếu lúc đó ông muốn tôi có thể gưi thiệp mời.”

Trương tiễn Quốc nheo cặp mắt nhỏ trước giờ thích tính toán lại,hít một hơi thuốc lá giọng nói càng thêm lạnh lẽo khiến cho toàn bộ lời lẽ làm quen cũng bỏ đi,trực tiếp hỏi ngược lại “Tiểu tử! Nghé con mới đẻ không sợ cọp,vậy là mày cho người ngồi trước mặt mày đây chỉ là con cọp giấy sao hử?”

Trong lòng bàn tay Diệp Vị Ương túa ra một lớp mồ hôi mỏng cô mơ hồ cảm thấy,bữa tiệc rút kiếm giương nỏ này sợ rằng không thể giải quyết nhẹ nhàng rồi.

Nhiều súng hướng về phía hắn như vậy,hắn………..hắn sẽ không sao chứ?

Ngày đó,không khí hiện trường rất căng thẳng nhưng Diệp Vị Ương vẫn nhớ rất rõ những biểu tình cùng hành độngcủa Nam Cung Hạo.

Hắn dường như không hề sợ bất cứ thứ gì!

Sau khi Trường Tiễn Quốc tức giận nói,hắn tiếp tục bình tĩnh cười lạnh “Bất kể Trương Đổng là cọp thật hay cọp giả,hay giả làm cọp giấy,tôi rất thích làm Võ Tòng một lần!”

Đây là một câu cực kỳ khiêu khích.

Trương Tiễn Quốc quả nhiên càng thêm tức giận “Thằng nhãi con này ,hôm nay muốn chọi cứng cùng bọn tao sao? “

Nụ cười ở khóe miệng Nam Cung Hạo càng thêm rộng,có khí chất băng hàn trong mắt hắn khuếch tán ra ngoài,hắn lẩm bẩm nói lại từng chữ của Trương Tiễn Quốc “Chọi cứng? Nói thật hay! Cái từ này………Rất tốt,tôi thích!”

Đối phương vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi ” Nhãi con,mày cho tao một lý do,ngay cả cha nuôi của mày Nam Cung Hỏa cho dù không nhường vị lại cho mày trước thì cũng không dám làm như thế với tao!”

“Ông ấy không phải là không dám,chỉ là………………khinh thường.Huống chi…………..có thù oán với người của ông là tôi.” Nam Cung Hạo nói lại nhưng khí thế băng hàn tích lũy ngày càng nhiều.

“Mày có ý gì? Nói chuyện đã nói rõ ràng. Lão tử không muốn phí thời gian với mày nữa.” Trương Tiễn Quốc thẹn quá hóa giận , bắt đầu thô lỗ nói tục,giận đến mức cô gái trần trụi trên người hắn run rẩy .

Ngay sau đó,đối với cô gái thảm thương liền không có hứng thú,trong lúc tức giận người đàn ông không chút khách khí quăng xuống đất nửa ngày cũng không có bò dậy ổi.

“Đông Phương Tà Mộc.” Nam Cung Hạo lạnh lùng nói ra bốn chữ ngắn ngủn,không muốn giải thích nhiều.

Trưỡng Tiễn Quốc nghi ngờ nhíu chặt chân mày “Người này với tao có quan hệ gì?”

Nam Cung Hạo cúi đầu cười lạnh tựa như đang cực lực nhẫn nhịn thứ cảm xúc gì thống khổ,hồi lâu hắn lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương,giễu cợt nói “Chậc chậc………Trương Đổng thực sự là quý nhân hay quên!”

Nói xong hắn đem một xấp tài liệu ném tới.

Trưỡng Tiễn Quốc khó khăn bắt được,hắn rút tài liệu ra nhìn một chút,sắc mặt hắn càng khó coi hơn một phần,đem tất cả các tài liệu xem lại một lần nữa,sắc mặc của hắn cực kì khó nhìn.

Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu tiếp tục đối diện với nam Cung Hạo,hẳn là bởi vì đuối lý,dáng vẻ kiêu căng vừa rồi của hắn đã mất đi một nửa “Tôi hiểu,ông ta…là cha ruột của cậu!” Trong lời nói lộ ra chút thấy bại cùng ảo não giống như mình đã làm một chuyện gì đó sai lầm mà không thể nào bù đắp được.

“Không sai,Trương Đổng cuối cùng cũng nhớ ra rồi!” Hôm nay hắn tới là để báo thù.

Ngày đó, Diệp Vị Ương để ý,hắn vốn là một người đã đủ lạnh,trong khoảnh khắc lại biến thành Diêm La địa ngục báo thù! Thù hận tổn thương đó như thế nào mà khiến hắn nhớ mãi không quên đến tận hôm nay?

Chỉ là chẳng lẽ hắn không phát hiện ra thuộc hạ trong tay đối phương so với hắn là quá nhiều sao?

Trong lòng không hiểu tại sao mới lần đầu gặp mặt hắn đã tóm chặt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.