Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 95: Chương 95: Mĩ nữ, thật biết nghe lời




Edit+Beta:Tieumanulk

Cô chưa từng giết người tay nắm dao mặc dù không run rẩy nhưng nói trong lòng không sợ tuyệt đối là gạt người.

Ly thủy tinh cùng với nước bị cô ném vỡ tơi tả ra sàn,mà người đàn ông cao to vẫn như cũ không hề bị thương.

“Anh từng tới đây,nếu không tôi sẽ giết bạn của anh thật đấy!”Diệp Vị Ương trợn to hai mắt, chăm chú nhìn người đàn ông đối diện.

Nhưng người đàn ông kia căn bản không để ý điều cô nói,không thèm nhìn cô cũng không đẻ ý tới sự sống chết của bạn hắn, tháo ra khẩu trang ra để lộ ra khuôn mặt thật,dáng dấp người này vốn không khó nhìn, mặt mày cũng xem như nhìn được,chỉ tiếc trên má phải có một vết sẹo rất dài, vừa nhìn qua cảm thấy rất khinh khủng dữ tợn.

Giờ phút này,hắn ngồi xổm xuống,đặt tay lên bình dưỡng khí bên cạnh Đông Phương Thước, chậm rãi nói “Muốn hắn chết,cô cứ việc giết người trên tay cô đi. Tôi thì không sao cả,hiện tại chỉ cần tay tôi động nhẹ tháo ra ống dưỡng khí,bạn của cô sẽ chết ngay lập tức. Còn nữa…không thể không nói cho cô biết,người cô chỉ dao uy hiếp tôi căn bản không biết võ,chỉ là chuyên gia khoa xương khớp số một thế giới do tôi mời tới,cô giết cô ấy sẽ không tìm được người nào giỏi hơn cô ấy để đến cứu bạn của cô đâu!”

“Tại sao tôi phải tin lời anh nói?” Diệp Vị Ương cau mày hỏi ngược lại, trong lòng lo lắng không thôi, vết thương của Đông Phương Thước rất nặng, phải mau chóng tiến hành phẫu thuật nối xương.

“Tại sao? A,chỉ có thể nói rằng cô không có bất cứ cơ hội lựa chọn nào! Thứ nhất, vừa rồi tôi có thể ép cô uống ly nước đó mà không cần phải lịch sự đưa cho cô nhưng cô lại vứt đi! Như vậy có nghĩa cô không thích rồi. Thứ hai, lòng bàn tay cô bây giờ đang dần dần tê dại phải không, thân thể run rẩy sắp không khống chế được,hoàn toàn không không có sức lực? Đó là bởi vì trên dao có loại thuốc gây tê tốt nhất cùng với bột thuốc nhuyễn cân (làm mềm cơ gân), có thể giúp bạn cô giảm bớt đau đớn, nhưng cũng có thể làm cho cô không có sức phản kháng. Ha ha,là do cô không ngoan ngoãn cố tình giành dao tới uy hiếp tôi, chỉ sợ hiện tại tôi chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ để hạ gục cô rồi.” Người đàn ông trên mặt có vết sẹo tiếp tục không nhanh không chậm nói giống như rất vui giày vò người khác.

Diệp vị Ương nghe được sắc mặt càng thêm trắng bệch! Đúng vậy,trên dao có thuốc,bàn tay cô cũng đã tê dại,toàn thân không có sức. Nên làm gì bây giờ?

“Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì? Tôi phải làm sao để anh cứu bạn của tôi ngay lập tức? Anh nghe cho rõ, tôi muốn đảm bảo bạn của tôi sẽ không sao như vậy tôi mới phối hợp với anh!” Diệp VỊ Ương cắn môi nói, nếu như không thể cứu mình thì ít nhất cũng phải cứu Đông Phương Thước.

Người đàn ông có vết sẹo lại một lần nữa lấy ra cái ly nhỏ, rót một cốc nước ấm từ bình đun nước bên trong xe,thả hai túi bột gì đó vào ly ngay trước mặt Diệp Vị Ương,sau đó mới đưa cho cô, dữ tợn cười nói ” Ngoan ngoãn uống nó,vậy trò chơi mới mới hấp dẫn hơn,cô uống nó, tôi sẽ lập tức nói chuyên gia khoa xương khớp chữa trị cho bạn của cô.”

“Rốt cuộc anh đã cho gì vào ly hả?” Toàn thân Diệp VỊ Ương căng thẳng,cảm giác có điều gì đó rất không ổn ở đây.

Người đàn ông có vết sẹo vừa nhíu đôi mày rậm rịt không nhịn được quát “Nói cô uống thì cô ứ uống! Hỏi nhiều làm gì?Tôi nói lần nửa hiện tại cô không phải người quyết định, cô không có tư cách hỏi bất kì điều gì! Nếu muốn cứu bạn của cô thì cũng đừng thử sức kiên nhẫn của tôi!”

Thấy hắn nổi giận như muốn bóp cổ Đông Phương Thước,Diệp VỊ Ương kinh hãi, vội vàng nói ‘Được, tôi uống, tôi lập tức uống…”

Nói xong, tay cô vô lực rơi xuống trên đất, đôi tay cô run rẩy nhận lấy ly nước người nọ đưa, ngửa cổ một hơi uống cạn.

“Ha ha,mĩ nữ, thật biết nghe lời!” Người đần ông có vết sẹo cười đầy hứng thú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.