Diệp Vị Ương xấu hổ thân thể cứng ngắc,lại nghe giọng nói trầm thấp
đè nén truyền đến: “Em. . . . . . Đừng động! Cử động nửa chứng tỏ em
không mệt.Vậy . . . . . anh không ngại ở nơi đây muốn em. . . . . .”
Chuyện này…. Diệp Vị Ương ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn không dám lộn xộn,cô. . . . . . rất mệt ah.
Biết cô mệt chết nên Thanh Phong Tuấn ép buộc không muốn cô,dùng tay thay thế khăn lông êm ái mơn trớn mỗi một tất da thịt trên người cô.
Bởi vì động tác của hắn khiến trái tim cô căng như dây cung,cô thậm
chí có thể cảm nhận rõ nơi nóng rực kia.Nhưng bất luận thế nào hắn không lại muốn cô.Người đàn ông tỉ mỉ không còn lạnh lùng bá đạo như bình
thường khiến cô cảm động đến muốn khóc.
Vừa suy nghĩ vừa cố gắng nghênh hợp Thanh Phong Tuấn muốn thỏa mãn hắn,thân thể lại mệt mỏi trong nhất thời không còn chút sức.
Mà người đàn ông không ngại ngùng sau lưng đã sớm buông ra vòng
ôm,thấy tắm cũng gần xong mới từ từ nâng cô dậy,để cô dựa vào trên người của hắn,rồi dùng khăn lông khô lau hết nước trên cơ thể mới trực tiếp
ôm cô xấu hổ trở về phòng.
Máy điều hòa không khí vẫn chưa tắt,cô mới tắm xong co rúm lại cảm thất thật lạnh.
Đặt cô lên giường giường,đắp lên mền tơ cho cô,Thanh Phong Tuấn khoác áo choàng tắm đứng dậy,cô giống như đứa bé thiếu cảm giác an toàn,hoang mang sợ sệt kéo tay hắn,mờ mịt hỏi hắn: “Anh. . . . . . Muốn đi đâu?
Hiện tại chỉ mới sáng thôi mà.” Hắn lại muốn đi rồi sao? Lại muốn đi làm những chuyện cố ý không muốn cho cô biết? Đến lúc nào hắn mới đem
chuyện hắn và Đông Phương Thước nói cho cô biết?
Dường như rất hài lòng câu hỏi cùng cử động lại hắn,Thanh Phong Tuấn
cười tà mị,trấn an vỗ vỗ tay cô ý bảo hắn cũng không muốn rời đi.
Sau đó,hắn đi tới bên sofa trong phòng,trên bàn trà cầm máy khiển
điều máy điều hòa không khí,chỉnh nhiệt độ trong phòng cao một chút.
Làm xong chuyện này,hắn lại lần nữa trở lại giường,lần nữa tìm tư thế dễ chịu kéo Diệp Vị Ương vào trong lòng hắn.
Đầu hắn như cũ tựa vào cần cổ mát lạnh của cô,nhắm mắt thì thầm: “Em mệt rồi,ngủ đi. . . . . .”
Diệp Vị Ương len lén mở mắt nhìn gương mặt hắn khi ngủ,lông mày anh
tuấn thả lỏng không nghiêm túc kéo căng như bình thường,như đứa bé anh
tuấn không chút đề phòng.
Cả đêm ngủ thật ngon.
Sáng sớm,ánh nắng ấm áp chiếu xuống rèm cửa sổ,làm nổi bật ấm áp,hoà thuận vui vẻ, an nhàn,mùi vị hạnh phúc thật thoải mái.
Diệp Vị Ương mở đôi mắt sương mù,nghiêng người nhìn người đàn ông bên cạnh,tròng mắt từ từ trở nên rõ dàng.
Thanh Phong Tuấn thật sự là một người đàn ông vô cùng anh tuấn,điểm này cô không thể không thừa nhận!
Tầm mắt cô rơi vào lồng ngực loã lồ buộc quanh áo ngủ rộng thùng
thình,bờ vai của hắn rất rộng dày và vững chắc đáng giá dựa vào rất có
cảm giác an toàn.
Đang ở thời điểm Diệp Vị Ương mất hồn,ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của nữ quản gia.
Nữ quản gia rất biết điều không đi vào,đại khái sớm biết cô cũng đang ở bên trong.
“Thiếu chủ điện hạ,tiểu Ngân gọi điện thoại tới,nói có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng ngài.”
Diệp Vị Ương vừa nghe tiểu Ngân đã biết xảy ra chuyện quan trọng,nếu
không tiểu Ngân sẽ không ở Thanh Phong Tuấn mới trở về biệt thự đã gọi
điện tới! Nhìn một chút người đàn ông bên cạnh,hắn vẫn còn ngủ say xem
ra rất mệt.
Hay cô ra ngoài trước để hắn tiếp tục ngủ.Lúc cô nghe điện thoại hắn có thể ngủ thêm một lát.
Mới động đậy thân thể,cánh tay vững chắc của Thanh Phong Tuấn không
biết cố ý hay vô tình kịp thời ôm lấy eo cô,kéo trở lại trong ngực!
Kinh ngạc nhìn Thanh Phong Tuấn,vẫn yên tĩnh nhắm mắt lại,không có dấu hiệu tỉnh giấc.
Nữ quản gia đứng bên ngoài thanh âm kèm theo lo lắng,lần nữa gọi:
“Thiếu chủ điện hạ,tiểu Ngân dường như có việc gấp cần tìm ngài.”
Diệp Vị Ương thận trọng xoay người trong lòng ngực Thanh Phong Tuấn,không muốn quấy rầy đến hắn.
Thanh Phong Tuấn lại đột nhiên mở ra đôi mắt sắc bén,nào có bóng dáng còn mơ ngủ rõ ràng đã sớm tỉnh.
Cô bị ánh mắt hắn làm run rẩy,ý thức được bản thân hiện tại chưa mặc quần áo,Diệp Vị Ương lúng túng vội vàng rụt lại trong chăn.
Thanh Phong Tuấn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu,đắp kín mềm cho cô,in
lên một hôn sáng sớm lên trán,sau đó bá đạo ra lệnh: “Sáng nay không cần học,hãy ngủ thêm một lát.”
Nói xong hắn lập tức xuống giường,nắm thật chặt đai lưng áo ngủ thuần trắng,sau khi tẩy rửa hắn kéo ra cửa phòng,nhìn nữ quản gia đối diện
cửa hỏi: “Đường chủ tiểu Ngân …Tả La môn..tìm tôi có chuyện gì?”
“Thiếu chủ điện hạ,Đường chủ Tả La môn giọng rất nghiêm túc,kiên trì
muốn anh tự mình đến đại sảnh nghe điện thoại,điện thoại hắn cho tới bây giờ vẫn chưa ngắt.”
“Được,ta biết rõ rồi.”
Thuận tay kéo lại cửa phòng,Thanh Phong Tuấn cùng nữ quản gia cùng đi xuống lầu.
Vì hạnh phúc sau này,cô không cho phép mình lười biếng,cô muốn học thêm.
Nhặt lên áo ngủ tán lạc trên đất mặc xong rồi đi về phòng mình,thời
điểm tắm rửa từ trong gương thấy được trên người khắp nơi đều có vết tím bầm ửng đỏ.Hình ảnh tươi đẹp cả đêm cùng Thanh Phong Tuấn lần nữa lặp
lại trong đầu,mặt mũi cô đỏ bừng.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề,mới biết Thanh Phong Tuấn độc đoán đã sớm cho thầy dạy kèm nghĩ một ngày.
Khẽ thở dài,Diệp Vị Ương lại nhớ đến gian phòng mình,cầm sách trong
tay nhưng không vội đi,trong đầu đều là hình ảnh của Thanh Phong Tuấn.
Hắn. . . . . . Bây giờ đang bận rộn sao?Trong lúc cô đang nhớ hắn không biết hắn có nhớ đến cô không?
Ở Diệp Vị Ương không để ý bánh xe vận mệnh không biết lúc nào đã rải rác đầy rẫy nguy hiểm!
Lại nói sau khi Thanh Phong Tuấn theo nữ quản gia xuống lầu,nghe điện thoại đàn em đắc lực cũng chính Đường chủ Tả La môn tiểu Ngân.
Bên kia điện thoại tiểu Ngân trước sau như một lạnh lùng nói: “Thiếu
chủ,hình như có đám người sau lưng lén cổ động xác nhập những công ty
khác,ác ý liên hiệp những người khác cùng nhau thu mua cổ phần của lão
gia bên Pháp chuyện này ông ta cũng đã biết,ông ta lần này điện thoại
cũng lười gọi,trực tiếp sai người phát điện báo cho anh,anh nhanh về
công ty thử xem! Chuyện dường như rất nghiêm trọng!”