Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 108: Chương 108: Nụ hôn nóng bỏng trước bữa ăn,sau bữa ăn bắt cô rửa chén, nổi giận!




Edit: Dực

Beta:Tieumanulk

Vì lấy được khoản bồi thường tối qua cả đêm không ngủ,Ảnh thiếu ôm cô vào lòng hôn môi cô,tùy ý trên môi cô,trêu chọc giác quan của cô, dùng phương thức đặc biệt ép cô phải mở hàm răng trắng ngần cùng lưỡi hắn dây dưa lẫn nhau.

Hồi sau,khi hô hấp của Ảnh thiếu dần dần trở nên nặng nề dồn dập thì hắn mới không cam lòng buông DIệp Vị Ương ra.

Đôi mắt cách một lớp mặt nạ của hắn không dấu được tia nóng bỏng,hai tay thường xuyên cầm súng nên có vết chai,hắn chậm rãi vô cùng cẩn thận chạm tới khuôn mặt cô,thở dài một tiếng,nói “Đi làm bữa sáng đi,chén cà phê kia đắng,không uống! Nhớ, sau này tôi muốn thêm nửa muỗng đường vào cà phê.”

Diệp Vị Ương bị hôn đến bây giờ vẫn chưa hồi phục được tỉnh táo,ngây ngốc gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài,nghe thấy cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại sau lưng mới giật mình tỉnh lại, giận đến chút nữa thét lên chói tai: Aaaaaaaaaaaaaaaa,Thiên lý ở chỗ nào? Rõ ràng mới sáng sớm tinh mơ đã bị kẻ thần bí kia cường hôn rồi!

Mang theo bực dọc đi xuống bếp,một lần nữa cảm thán với ngôi nhà xa hoa của thiếu chủ hắc đạo,ngay cả phòng bếp cũng có thể so với khách sạn năm sao rồi.

Bắt đầu từ hôm qua Diệp Vị Ương đã không ăn gì dĩ nhiên rất đói bụng, ô làm hai phần trứng chiên,hai phần sandwich,một phần pizza thật to,trở mặt trên bánh còn rắc chút hành tươi cắt nhỏ,cộng thêm mấy cây xúc xích/jambong làm nguyên liệu,cuối thêm thêm mấy miếng rau cải,thế là xong xuôi.

Đại khái cô làm gì đó thơm quá,còn chưa kịp bê lên bàn thì người nào đó đã từ thư phòng đi ra,giống như lưu manh nghiêng người tựa vào cửa phòng bếp không chút vết bẩn,ánh mắt giả bộ nhìn bữa ăn thật ra đang chăm chú nhìn cô.

Cảnh tượng như vậy khiến Ảnh thiếu cảm thấy ấm áp,hắn và cô tựa như đôi vợ chồng bình thường,một buổi sáng tinh mơ hắn đọc báo làm việc,cô làm bữa sáng cho hắn,giờ khắc nà yhắn cảm thấy rất hạnh phúc,rất muốn khoảnh khắc này dài thêm vô hạn.

Bất qua sau đó lại thấy Dệp Vị Ương bê điểm tâm đi đến bên cạnh hắn,đem hai phần bữa sáng đặt lên bàn,một phần đặt đối diện,môt phần thì há miệng lớn ăn căn bản không có để ý đến hắn,hắn rất khó chịu,nói thầm một câu “Xem chừng cũng không tệ,nhưng không biết mùi vị thế nào. Cô gái mà ngay cả ly cà phê cũng pha không được, đoán chừng đồ ăn làm cũng rất khó nuốt.”

Diệp Vị Ương còn đang ăn,nghe hắn nói vậy thiếu chút nữa nghẹn,lập tức không hề khách khí trừng mắt lườm hắn một cái, lạnh lùng bỏ lại một câu “Anh không thích thì không cần ăn đâu!” Tốt nhất là đói chết đi.Cuối cùng thì cũng có can đảm nói ra câu này.

Thấy cô ăn thật ngon lành cũng khiến cho Ảnh thiếu có cảm giác muốn ăn,nhún vai một cái,không ngờ hắn không phản bác cô nữa….cũng không có chỉ trích thái độ không tốt của cô, mà trực tiếp ngồi đối diện cô,bắt đầu động dao nĩa ăn.

Trong lúc ăn Diệp Vị Ương liếc nhìn hắn một cái,trời ạ,người này ngay cả ăn cơm cũng thật tao nhã! Rõ ràng là tên xã hội đen,có lúc bá đạo vô lễ như tên thổ phỉ tội ác tày trời,hôm nay hắn ăn uống lại tôn quý như vương ưu nhã như thần.

Cứ thế ăn sáng với Ảnh thiếu,Diệp Vị Ương có chút không tự nhiên,người này lễ nghi ăn uống dường như rất tốt, lúc ăn không thích nói chuyện,rất an tĩnh,khiến cho cô cảm thấy có chút đè nén.

Vì vậy,cô bĩu môi cúi đầu xuống bắt đầu ăn điên cuồng.Thật ra thì trong giới người mẫu không thể lơ là với ngôi sao mới, Diệp Vị Ương đương nhiên cũng phải trải qua khóa lễ nghi cao cấp,lúc ăn cơm đương nhiên cũng rất thục nữ,nhưng……………..

Nhưng vì để cho Ảnh thiếu ăn cơm tao nhã trước mặt sớm chán ghét mình, cô bắt đầu cố ý ăn như hổ đói,không để ý đến hình tượng.

Nhưng mà cô lại một lần nữa tính toán sai lầm,cho dù cô liều mạng ăn điên cuồng không bận tâm đến hình tượng,vẫn không ảnh hưởng tới bữa ăn của người đối diện, ên kia vẫn như cũ thong thả ung dung ngồi ăn,bộ dạng thoải mái hưởng thụ. Nhiều lắm chỉ có Diệp Vị Ương ăn quá nhanh,không cẩn thị bị nghẹn,hắn mới nhíu mày một chút,không nói gì rót một chén sữa tươi đưa cho cô, từ đầu tới cuối không nói quá một câu,tâm tình vẫn như cũ rất tốt ăn bữa sáng trước mặt.

Kể từ đó, thật ra lúc đó Diệp Vị Ương có giả bộ đau đớn không chịu nổi nhưng không giả bộ được nửa.

Cũng may, Ảnh thiếu đã ăn xong rồi, ưu nhã đem dao nĩa đặt xuống, một lần nữa dứt khoát đẩy bàn ăn, quả quyết phân phó nói “Hầu gái, rửa chén!”

Sau đó Diệp Vị Ương ngân người nhìn hắn đứng dậy hướng thư phòng rời đi.

Diệp Vị Ương cho rằng hắn sẽ không quay lại, cho nên hướng bóng lưng của hắn nhe răng trợn mắt làm điệu bộ đấm đá, sao đoán được tên kia đến cửa thư phòng đột nhiên dừng lại, nhanh như chớp quay đầu lại, vẫn như cũ không nhanh không chậm nói “Đúng rồi, tôi không thích những bữa ăn Tây lắm,sáng mai làm bữa ăn kiểu Trung Quốc cho tôi,. Còn nữa………..cố ý làm bộ dạng ăn cơm thô lỗ như vậy,có mệt không? Nếu như sau mỗi lần ăn cơm đều chuẩn bị cho tôi một tiết mục tiêu khiển, vẻ mặt giả bộ của em cũng được coi là muôn màu muôn vẻ, rất thú vị, tôi cũng rất vui lòng thưởng thức!”

Nói xong,đang lúc Diệp Vị Ương hóa đá đi vào phòng,thuận tay đóng cửa lại.

Diệp Vị Ương đáng thương tay vẫn đang giữ nguyên tư thế giơ cao nắm đấm,thực sự rất giận ah!

Người này nghĩ cô mở quán ăn đó hả?Đem cô ra chọn món ăn hả? Làm bữa sáng cho hắn đã là tốt lắm rồi lại còn kén cá chọn canh! Không thích ăn đồ tây?Vậy kẻ ăn say sưa ngon lành đem đồ ăn ăn hết đó là quỷ hả?

CÒn nữa…………..làm sao người này biết dáng vẻ cô ăn cơm là cố ý giả vờ?Chẳng lẽ trước kia hắn đã thấy dáng vẻ cô ăn cơm rồi sao?! Hừ, cho dù biết rõ cô giả bộ cũng không nên vờ dùng từ thô lỗ để nói thế chứ,lịch sự một chút sẽ chết sao? Có mà em ngươi thô lỗ ấy!

Đáng ghét nhất chính là……..Cô muốn khiến hắn chán ghét cô,.Đúng,để đổi lấy một câu cút của hắn,cô đã hi sinh thể diện ăn cơm thô lỗ như vậy, tên kia nói gì nhỉ? Nói cô cố ý chuẩn bị tiết mục trước bữa ăn cho hắn, nét mặt của cô là muôn màu muôn vẻ? Rất thú vị? Thú vị cái nhà anh!

Diệp Vị Ương cảm giác hai ngày nay mình sắp điên lên rồi cho nên muốn nhanh chóng rời đi,trong lòng cô lo lắng cho rất nhiều người,công việc bề bộn cô còn chưa giải quyết,bây giờ lại bị nhốt ở chỗ này, điều này khiến cô cảm giác mình như một kẻ vô dụng. Huống gì mỗi lần nghĩ tới cô sẽ mất đi thứ gì đó quý giá nhất, bị “một người xa lạ” đoạt mất,lòng cô mơ hồ nhói đau.

Chỉ là lúc này cô vẫn chưa ý thức được dường như chỉ có Ảnh thiếu trước mặt,cô mới không cần sống mệt mỏi như vậy, hông cần cẩn thận với người nào hết muốn chửi thì chửi,muốn cãi nhau thì cãi nhau,muốn khóc sẽ khóc,muốn cười liền cười,tâm tình chân thật ẩn sau bên trong nội tâm mới có thể bộc lộ ra.Đáng quý đến thế nhưng cô hiện tại chưa nhận ra.

Chẳng qua khi cô cho rằng ở ngôi biệt thự này ngủ một giấc thật sâu,tuyệt nhiên không nghĩ chuyện tốt đã tới.Một nhân vật quan trọng khác đã đến thăm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.