Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
Diệp Vị Ương vừa mới ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy một vị
tiểu thư mang theo hai người mặc tây trang xa lạ đến đại sảnh,nói là đến tìm cô.
“Xin hỏi, cô là Diệp tiểu thư có phải không?”
Đúng vậy! Xin hỏi các vị tìm tôi có việc gì?’ Diệp Vị Ương hết sức bình tĩnh.
“Có chút chuyện riêng tư muốn tìm tiểu thư một mình tới một nơi nói chuyện.”
“Nếu là chuyện liên quan tới tôi thì cho tôi hỏi một chút,chuyện liên quan tới tôi là về vấn đề gì? Cô không muốn cùng người xa lạ nói chuyện nhiều.
Hai người đàn ông mặc tây trang liếc mắt nhìn nhau nói “Thì là về chuyện thân thế của cô!”
“Thân thế?” Diệp Vị Ương mở to mắt nhìn,bị gợi liên một tia hứng thú.
Nhưng cô vẫn giả vờ hết sức bình tĩnh như cũ,nhíu mày nói “Xin lỗi!
Tôi là một người hết sức bình thường, sinh ra ở một gia đình hết sức
bình thường, tôi cho rằng thân thế của mình không cần nói chuyện với
người xa lạ.”
“Cái này…….Diệp tiểu thư, theo điều tra của chúng tôi, cô chính là
người con gái mà chủ nhân tôi muốn tìm cho nên hi vọng cô có thể cùng
chúng tôi đi gặp ngài một lần”
Diệp Vị Ương cười cười, từ chối nói “Ngại quá, các người chỉ là kẻ làm thuê,như vậy ai muốn gặp tôi thì mời cứ tới đây đi.”
Cô từ nhỏ đã chỉ có mẹ hơn nữa mẹ cũng chưa từng yêu thương cô,tới
tận bây giờ cô cũng chưa từng thấy mặt cha,tuy cô đã từng có ý nghĩ tìm
cha của mình nhưng mẹ cô lại chưa bao giờ tiết lộ chút thông tin gì về
ông,nên nhiều năm về sau cô cũng nản lòng bỏ qua.
“Vậy…Diệp tiểu thư,xin hãy suy nghĩ một chút,chúng tôi sẽ tìm đến cô sau.” Nói xong hai người thám tử tư liền rời đi.
Chiều hôm đó,Diệp Vị Ương cũng không có hứng đi làm nữa,nản lòng nản
trí trở về nhà. Dọc theo đường đi mặc cho A Viễn có hỏi như thế nào cũng không trả lời.
……………………………………………………..
Bên trong biệt thự.
Thanh Phong Tuấn không phát ra tiếng động từ sau lưng ôm lấy cô
Cô từ trong lồng ngực hắn xoay người núp vào lồng ngực hắn,nước mắt
lặng lẽ chảy xuống,cô nghĩ mình kiên cường nhưng cuối cùng lại đa cảm
rồi.
Thật ra thì cô rất mong được gặp mặt những người thân khác của mình,hỏi cha rằng tại sao trước kia lại vứt bỏ cô và mẹ cô.
Diệp Vị Ương vùi mặt vào lồng ngực Thanh Phong Tuấn khóc thút thít,
cô run rẩy vui mừng nói “Tuấn,hôm nay có người đột nhiên tới tìm em,có
thật là người mà em phái tới ? Cha em trước kia vứt bỏ em,hiện tại sao
lại muốn tới tìm em?”
Thanh Phong Tuấn nhẹ nhàng thở dài một tiếng “Nếu em muốn gặp ông ta
thì nên đi gặp.” Mặc dù như vậy sẽ khiến cho hắn gặp thêm phiền phức rất lớn.Về thân thế của Diệp Vị Ương,hắn đã điều tra rất rõ ràng rồi nhưng
lại có một số việc hắn không thể nói với cô.
Hắn vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô,trầm ngâm trong chốc lát lại
không yên lòng nói thêm một câu “Muốn gặp cũng được nhưng cũng phải tùy
vào chỗ gặp mặt.”
Thanh Phong Tuấn thật tốt,luôn nắm bắt được tâm tư của cô rất chính
xác rồi ủng hộ cô. Lúc Diệp Vị Ương cọ xát trong lộc ngực hắn, khóc cũng đã mệt rồi,cảm giác mí mắt ngày càng nặng,cô nhỏ giọng thì thầm sau đó
an tâm nằng trong lòng hắn thiếp đi.
Đợi sau khi Diệp Vị Ương ngủ say,Thanh Phong Tuấn nhẹ nhàng đặt cô xuống,đắp chăn cho cô xong rồi đi ra ngoài.
Ngoài cửa phòng khách,dường như A Viễn đã chờ rất lâu,thấy hắn ra
ngoài lập tức lo lắng nói “Thiếu chủ, xem ra người bên kia quả thật đã
chủ động tới gặp Diệp tiểu thư ,ông ta nhất định đã chuẩn bị nước cờ
hiểm cuối cùng rồi.”
Trước mặt Thanh Phong Tuấn A Viễn không dám nói năng linh tinh,chỉ
đứng vô cùng cung kính,trong đôi mắt có chút sợ hãi lại có cả sự khâm
phục
“Bốp!”
Không đợi A Viễn hiểu chuyện gì đang xảy ra,lồng ngực hắn bị Thanh
Phong Tuấn hung hăng đánh một quyền,nhất thời khiến hắn thống khổ ngồi
xổm xuống,cảm thấy trong miệng mình đã có mùi máu tanh. Chậc chậc, cú
đấm của thiếu chủ quả nhiên lợi hại.
Ngay sau đó,thanh ấm lạnh lẽo của Thanh Phong Tuấn truyền đến “Tại
sao cậu lại để người xa lại như vậy đến gần Vị Ương?” Phương thức sinh
tồn trong giới hắc đạo năm năm trước hắn đã biết rồi, khi ra tay phải
nhanh phải hung ác nhưng cũng phải thật chính xác.đối với người yêu của
người khác tuyệt đối không thể khoan dung nếu không cũng sẽ bị người
khác gây khó dễ, nếu không gay cả mình chết như thế nào cũng không biết.
“Thật xin lỗi!” A Viễn cảm thấy lần này quả thực do hắn sơ sót, khi
nhận được lệnh của Thiếu chủ chỉ thị hắn tới đây bảo vệ Diệp Vị Ương thì hẳnphải hiểu rõ chị dâu tương lai quan trọng với thiếu chủ như thế nào.
Thế mà hiện tại,hắn lại khiến cho sự an nguy của chị dâu bị uy hiếp,lại khiến chị dâu khóc thút thít thực sự là không nên.
A Viễn yên lăng chịu đựng một quyền này,không có nửa điểm phản
kháng,thời gian ở cùng với Thanh Phong Tuấn không dài nhưng A Viễn vô
cùng tôn kính hắn. Hắn chỉ hi vọng mình giữ được mạng để bù đắp sai lầm
này.
“Cậu ra ngoài!” Sắc mặt Thanh Phong Tuấn trùng xuống chỉ vào cửa.Nếu
không phải tiểu Ngân và hắn đều có việc quan trọng hơn cần xử lý thì
việc bảo vệ Diệp Vị Ương hắn không muốn giao cho thuộc hạ khác làm.
“Thiếu chủ, tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có lần sau!” A Viễn cầu
xin,ai cũng biết trong cả tổ chức Ám Ảnh chỉ có hắn cực kỳ sủng bái
Thiếu chủ. Có thể làm việc vì thiếu chủ,ở lại bên cạnh ngài ấy là tâm
nguyện của hắn,hắn cảm thấy rất vinh dự. Hôm này thực sự chỉ là do hắn
nhất thời sơ sót.
Thanh Phong Tuấn cũng không vì lời cầu xin mà động lòng,vẫn hai từ kia “Cậu ra ngoài!”
Giọng hắn trầm xuống thêm vài độ trầm thấp như đến từ địa ngục,hai
tròng mắt phát ra tia lạnh như băng,hắn không cho phép khi phương pháp
an toàn cùng với tất cả kế hoạch còn chưa bố trí xong Diệp Vị Ương gặp
bất kỳ nguy hiểm nào.
Hai chân A Viễn run lên nhưng hắn không thể đi! Thiếu chủ đã từng cứu hắn, khó khăn lắm mới lấy được cơ hội cố gắng hết sức báo ơn này, hắn
thề sống chết đi theo! Từ khi bắt đầu gia nhập tổ chức Ấm Ảnh đi theo
Thiếu chủ, thời khắc đó hắn liền chuẩn bị vì thiếu chủ làm tất cả mọi
việc.Cùng lắm là chết,hắn tuyệt đối không phản bội tổ chức cùng thiếu
chủ.
Đang lúc A Viễn chuẩn bị tốt việc chịu chết thì Diệp Vị Ương mơ mơ
màng màng xoa xoa đôi mắt đang buồn ngủ, ngờ vực hỏi “Ách, Tuấn, anh
đuổi người nào đi à?”
Cô bị một âm thanh rống giận trầm thấp đánh thức,thanh âm quen thuộc
với cô hẳn là do Thanh Phong Tuấn phát ra. Cô cảm thấy kỳ quái,liền bò
dậy muốn nhìn một chút,đẩy cửa phòng ra thấy gương mặt lạnh lùng của
Thanh phong Tuấn cùng với vẻ mặt đưa đám hi sinh vì đại nghĩa của A
Viễn.
Thanh Phong Tuấn xoay người, tức giận trên mặt thoáng cái đã biến
đi,hắn tiến tới vuốt tóc cô,để cho cô tựa vào người mình, nhẹ nhàng nói
“Không có gì, em tiếp tục ngủ đi!”
Cũng bởi vì Diệp Vị Ưng xuất hiện kịp thời mà A Viễn được ở lại.
Kể từ ngày hôm đó, A Viễn dường như là trừ lúc ngủ,bất kỳ lúc nào
Thanh Phong Tuấn không có mặt,mỗi phút mỗi giây đêu ở bên người Diệp Vị
Ươi trông coi.