Thiên Tài Cổ Võ

Chương 1: Chương 1: Trông quán nét




Thành phố Đông Hoa, tháng sáu, thời tiết nóng ẩm, trời mưa đã ba ngày liên tiếp.

Trên đường Hồng Phong, một con phố cũ kỹ đường đi gồ ghề, khắp nơi là các vũng nước đọng đục ngầu.

Một chiếc xe taxi phóng nhanh qua, khi đi qua một cửa hàng lại đột nhiên giảm ga hạ tốc độ, chậm rãi chạy qua một vũng nước.

Lái xe già không phải lo lắng vũng nước quá sâu, mà không đành lòng khiến nước bẩn bắn tung tóe vào một thiếu nữ bung ô đang đi trên ven đường.

Cô bé một tay cầm chiếc ô màu tím nhạt, một tay mang theo một chiếc túi nilon căng hồng, đeo một chiếc balo lệch vai màu vàng sáng, phía dưới mặc quần bảy phân màu xanh da trời, lộ ra hai bắp chân trắng như bạch ngọc, thuần phác tươi mát.

Mái tóc đen nhanh được buộc đuôi ngựa, từ phía sau nhìn lại có thể trông thấy phần da thịt ở cổ mịn màng, trắng ngầng, khiến người khác không khỏi muốn nhìn gương mặt cô.

Khi xe chạy qua bên người cô bé, cũng là lúc cô bé nhìn về phía chiếc taxi.

Biết được lái xe giảm tốc độ chính là vì mình, cô gái lộ ra một nụ cười ngại ngùng và khả ái, gật đầu biểu thị cho lòng cảm ơn.

Gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, không hề được trang điểm, lông mày thanh tú, đôi mắt lớn, trong veo, chớp chớp như những vì sao, mũi ngọc ngạo nghễ ưỡn lên, bờ môi mỏng màu hồng phớt. Có thể nói ngũ quan tinh xảo vô cùng.

Đúng là một mỹ nữ thoát tục lại tỉ mỉ lễ phép, khiến lái xe taxi không khỏi thầm khen trong lòng.

Rất nhanh, cô bé đi vào một tiệm Internet tên là Diệp Phong.

Tiệm Internet không lớn, mặt tiền của quán đã dần mất đi màu sơn, nhìn qua có chút cũ kỹ, đang lúc giữa trưa, người chơi cũng không nhiều.

Một người trẻ tuổi gầy teo đứng quầy trong tiệm chứng kiến cô bé tới, bất đắc dĩ nói:

- Chị tiểu Nhu, cơm trưa chúng ta tự giải quyết là được, sao chị còn chạy từ trường học tới đây vậy. Trời đang mưa, đi đường không an toàn.

Cô bé Lý Mỹ Nhu tuy vẫn còn học đại học, nhưng vì cha cô quen với ông chủ quán Net này, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên đã chủ quản quán Net này được hai năm.

Nam sinh này gọi là Đại Bằng, là con của ông chủ, sau khi tốt nghiệp trung học đã tới đây làm việc.

Lý Mỹ Nhu đặt túi nhựa chứa hộp cơm lên quầy, mỉm cười.

- Tôi cũng không phải đứa nhỏ, sẽ chú ý an toàn. Đại Bằng, sao cậu lại ở đây, anh Băng Hàn đâu?

- Ai… Nói như nào thì em cũng là thiếu đông gia của tiệm Internet này, sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến mức vậy.

Đại Bằng tỏ dáng vẻ không công bằng.

Trên mặt Lý Mỹ Nhu hơi đỏ lên, nhưng con mắt sáng ngời rất nhanh liền tìm kiếm ai đó ở phía trong quán.

Đúng lúc đó, vài tiếng nói chuyện lớn từ trong một góc của quán truyền ra.

- Ha ha! Đúng là anh Restart ! Anh làm sao làm được?!

- Có nói e là chúng ta cũng không hiểu, dù sao thì máy tính có vấn đề gì, anh Restart ngồi xuống gõ bàn phím lạch cạch vài cái, Restart một lần là lập tức sẽ tốt! Thần cmnr!

Mấy người khách quen trong quán đang vây quanh một người trẻ tuổi tóc ngắn.

Người trẻ tuổi này cao chừng 1m8, mặc một chiếc T-shirt mà tiệm bánh ngọt nào đó tặng kèm, phía dưới là một chiếc quần jean thủng lỗ, đi một đôi xỏ ngón bằng nhựa màu xanh da trời.

Nhìn qua có chút lếch thếch, nhưng nhìn kỹ thì da mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính, lớt phớt vài sợi râu, khá là có mùi vị con trai.

Hắn ta gọi là Băng Hàn, là một trong những người trông Net của quán này, bình thường còn phụ trách trực ca đêm cùng sửa một số máy tính xảy ra vấn đề.

Nghe nói một năm trước Băng Hàn vừa vào quán, không chỉ người không có đồng nào, không có văn bằng mà cơ bản còn không hiểu máy tính.

Lý Mỹ Nhu cảm thấy hắn đáng thương, xin ông chủ chọn hắn, còn kiên nhẫn dạy hắn một chút tri thức trụ cột về máy tính.

Ai ngờ Băng Hàn học được rất nhanh, không biết từ khi nào lại trở thành một cao thủ sửa máy tính, được mọi người phong cho ngoại hiệu ‘Anh Restart’.

- Anh Băng Hàn, đồ ăn mang tới rồi nè, hôm nay có đậu phụ khô với bắp cải mà anh thích ăn nè.

Lý Mỹ Nhu chạy đến bên người Băng Hàn, gương mặt ngọt ngào vui vẻ.

Cả đám con trai bên cạnh đều hâm mộ nhìn Băng Hàn, dù sao thì Lý Mỹ Nhu cũng là một trong số các hoa hậu giảng đường ở đại học Đông Hoa, không ít công tử trong trường đều theo đuổi, chỉ tiếc đều tốn công mà rút lui.

Ngược lại một gã trông net như Băng Hàn lại được mỹ nữ ngày ngày đưa cơm, hạnh phúc đến mức nào chứ.

Băng Hàn có chút ngạc nhiên quay người, buồn bực nói:

- Tiểu Nhu, không phải đã bảo em trời mưa thì đừng đưa cơm sao, bọn anh mua cơm hộp ở gần đây là được.

- Đừng ăn cơm hộp, rất mất vệ sinh, lại còn tốn tiền. Anh Băng Hàn vốn không dư dả, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Trên mặt Lý Mỹ Nhu tràn ngập vẻ quan tâm.

Băng Hàn lập tức lộ ra vẻ mặt thâm trầm, vuốt tóc, cảm khái hỏi:

- Tiểu Nhu ngoan, có phải là anh đã đẹp trai tới mức khiến em không thể tự kiềm chế được, cho nên em mới đối tốt với anh như vậy?

Khách trong tiệm đều không ngừng phỉ nhổ, thằng này quá tự cmn kỷ!

Lý Mỹ Nhu cũng im lặng một chút, chỉ có điều ở chung đã lâu, đã quen việc Băng Hàn thường xuyên trêu chọc cô như vậy, do đó tru cái miệng nhỏ:

- Anh Băng Hàn đừng đùa nữa, mau đi ăn đi!

- He he, được rồi được rồi, vậy thì đi ăn.

Băng Hàn tươi cười hớn hở, lộ ra hàm răng trắng nõn.

Mà khi hắn đi qua người Lý Mỹ Nhu, lại đột nhiên dừng bước, không nhịn được đi đến, ngửi ngủi đầu cô bé.

Băng Hàn hít một hơi sâu, nói:

- Tiểu Nhu, có phải là em xịt nước hoa không? Sao đầu em thơm vậy.

Lý Mỹ Nhu lập tức quay đầu lại, xấu hổ đến mức có thể rớt ra nước. Nhưng khi nghe Băng Hàn nói thơm, trong lòng có chút vui vẻ.

- Em… em không dùng nước hoa, có thể là dầu gội đầu.

Cô bé thấp giọng nói, buổi sáng cô từng gội đầu.

Gương mặt Băng Hàn giật giật, cười xấu xa nói:

- Nhất định là lẫn lộn với mùi hương cơ thể của Tiểu Nhu, cho nên mới dễ ngửi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.