Lạc Nguyệt Kỳ liếc mắt nhìn Lạc Vân Hi một cái, nàng vừa thấy Lạc Vân Hi dùng đôi mắt sắc lạnh uy hiếp nàng
Đôi mắt kia, làm cho nàng ngây ngốc
Lạnh như băng, sát ý sắc bén giống như đao rút ra khỏi vỏ, làm cho nàng cảm thấy vạn phần xa lạ cùng.... Sợ hãi!
”Ta...” Nàng không biết nên giải thích thế nào
”Ngũ muội bị sợ hãi” Lạc Vân Hi quay đầu lại, đã thay đổi sắc mặt giống như sắp khóc
”Người đâu, còn không đi bắt thích khách về đây!” Kạc Kính Văn không còn nghi ngờ gì nữa, tức giận nhìn chằm chằm Lạc Băng Linh đã ngất ở dưới đất
Thật sự là ra cửa không may!
Lạc Vân Hi lại hiện lên đôi phượng mâu rét lạnh
Bên cạnh Lạc Kính Văn có một nam tử khôi ngô đứng đó
Y phục xanh đẹp xinh đẹp kiều diễm rũ xuống đất, chất liệu vải vô cùng mềm mịn trơn bóng, trên đỉnh đầu chỉ dùng một dây ngọc màu tím bó buộc, mắt xếch, mày giống như tằm, da thịt tuyết trắng, so với sữa còn bóng loáng hơn, đôi môi mỏng manh ửng hồng như hoa mới nở
Ánh mắt trời tà tà ở phía sau hắn, giờ khắc này chỉ có thể thấy thân ảnh của hắn, mọi bước chân nhấc tay của hắn đều vô cùng cao quý tự phụ
Lúc này, môi mỏng khẽ mở, thanh âm mang theo một cỗ uy nghiêm: “Lạc thái úy, bổn vương không hề nhìn thấy bóng dáng thích khách đi qua”
Lạc Kính Văn ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn hắn: “Vương gia, ý của người là...”
”Nghe nói, tiểu thư nhà ngươi biết một ít quyền cước?”
Trung Sơn vương tựa tiếu phi tiếu, thân hình to lớn nhẹ nhàng bay lên, một cước bước đến trên xe ngựa, tay phải lập tức túm lấy cổ của Lạc Vân Hi
Khoảng cách gương mặt của hai người gần như vậy, khiến hắn có thể thấy rõ đôi phượng mâu lóng lánh, ở trong sâu cùng u ám khôn cùng
Lạc Vân Hi cũng mặc kệ hắn túm ở chỗ mạch máu của mình. Phượng mâu lay chuyển, lệ nóng như đại hồng thủy mãnh liệt chảy xuống
”Phụ... thân...” Nói ra lời nói mơ hồ đứt quãng
Lạc Kính Văn trong lòng chấn động, vội vàng bước đến phía trước: “Vương gia thủ hạ lưu tình”
Phượng mâu của Trung Sơn Vương không mang theo một chút cảm tình, ánh mắt u ám sắc bén khóa chặt trên gương mặt tái nhợt của Lạc Vân Hi, hảo, diễn đến tốt như vậy!
Nếu không phải trước hắn đã được diện kiến nàng, chỉ sợ cũng bị nàng lừa!
Lạc Vân Hi trợn trắng mắt, Lạc Kính Văn ở bên gấp đến độ nói không ra lời, Trung Sơn vương lại thảnh thơi thưởng thức sắc mặt nàng thay đổi, rốt cuộc đến lúc Lạc Vân Hi hít thở không thông, hắn mới bỏ tay ra
”Khụ khụ khụ...”
Lạc Vân Hi lập tức ngồi sụp xuống xe, lồng ngực như bị sóng cuộn biển vỗ, cơ hồ sắp chết
Vừa rồi nàng quá khinh địch
Nàng đem Lạc Băng Linh ném xuống xe ngựa, Trung Sơn vương liền đến thu thập nàng
Hảo, cái người này ngươi lấy oán trả ơn, bổn tiểu thư vốn không nghĩ muốn chọc giận ngươi, nhưng hiện tại, bổn tiểu thư hận chết ngươi
Lạc Vân Hi ho khụ khụ, trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Trung Sơn vương hỏi thăm một lần
Lạc Nguyệt Kỳ hoảng sợ, gắt gao lùi sát vào xe, một cử động cũng không dám
Nàng biết rõ, nếu như Trung Sơn vương muốn mạng của nàng, phụ thân cũng không thể ngăn cản được
Trung Sơn vương liếc nhìn Lạc Vân Hi một cái, xoay người nói: “Lạc thái úy, vừa rồi làm bị thương lệnh ái, lòng ta thật sự áy náy...”
Con mẹ nói, ngươi trong lòng áy náy! Lạc Vân Hi nắm chặt nắm tay, ngươi vốn đã có ý định này!