Phế vật ư? Lạc Vân Hi hừ một tiếng, nhưng không nói lời nào.
Trong mắt Trung Sơn vương hiện lên ý cười.
Bạch Mã đến cửa một khu cung điện vắng vẻ, dừng lại ở dưới một cây đại thụ.
Trung Sơn vương tung người xuống ngựa, đang muốn xoay người đỡ Lạc Vân Hi. Lạc Vân Hi đã thành thạo nhảy từ trên lưng ngựa xuống, nhìn lại con ngựa, nàng sợ hãi than: “Con ngựa Tuyết Luyện này, ngươi có được từ đâu vậy?”
Hỏi sau lại hối hận, người này muốn có bảo mã Tuyết Luyện không phải là chuyện rất đơn giản sao?
Chỉ là,ở hiện đại, loài ngựa này lại rất đáng quý.
“Ngươi cũng biết đây là ngựa gì sao?” Trung Sơn vương thầm khen, “Tuyết Luyện là do nước khác tiến cống, nó là do hoàng thượng thưởng cho Bổn vương.”
Lạc Vân Hi “ừ” một tiếng, ánh mắt liếc về phía cung điện, mấy sân vừa tiến vào, trồng không ít cây xanh cao lớn, che đi ánh mặttrời nóng bỏng.
Nàng nghi ngờ hỏi: “Chỉ chải đầu thôi, ngươi làm gì phải dẫn ta đi xa như vậy?”
Trung Sơn vương cười lạnh một tiếng: “Ngươi cứ nói đi? Bổn vương đang tính bán ngươi đó!”
Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn về hướng hắn.
“Xem xem ngươi mới được mấy lượng thịt. Bổn vương không biết trên thị trường thịt heo giá bao nhiêu, nhưng theo thân thể ngươi, chắc là cũng không được đáng bao nhiêu.”
Lạc Vân Hi dứt khoát xoay người lại, tìm dây lụa bị dắt ở trên lưng ngựa.
“Vương Gia, nô tỳ đã tới.” Một giọng nói già nua vang lên ở chỗ cách đó không xa.
Lạc Vân Hi quay đầu, liền thấy một ma ma khá kính cẩn, ăn mặc mộc mạc quỳ gối dưới ánh mặt trời, mặt tràn ngập lo lắng.
“Đứng lên đi, chải lại đầu cho nàng.” Trung Sơn vương vừa nói vừa dắt Tuyết Luyện đến cạnh cây to.
Lão ma ma cực kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, quan sát Lạc Vân Hi mấy lần, rất nhanh đã thu lại sự kinh ngạc trong mắt ánh mắt, đi tới cười nói: “Cô nương, để nô tỳ chải đầu cho ngài.”
Lạc Vân Hi liếc nhìn cung điện cửa chính, hỏi Trung Sơn vương: “Đi vào đó sao?”
Trung Sơn vương cũng không quay đầu lại, “Ai cho ngươi vào? chải đầu ở chỗ này đi!”
“Ở đây sao? Dưới gốc cây à?” Lạc Vân Hi nhíu mày.
Trung Sơn vương cũng không để ý tới nàng.
Trán Lạc Vân Hi hiện lên vài vạch đen, lầu bầu nói: “Vậy thì chải ở đây đi, nhanh lên một chút.”
Lão ma ma nghe cuộc đối thoại bọn hắn, không dám nói chen vào, trong lòng lại buồn bực.
Lần đầu tiên nàng được tới nơi ở của Trung Sơn vương ở hoàng cung, lại không nghĩ rằng đến nơi này để phục vụ một việc hết sức đơn giản, cũng không xa hoa như trong tưởng tượng.
Ai cũng biết, cung nữ đều không được phép đến nơi này, nếu không phải vừa rồi ám vệ kêu nàng, nàng cũng tuyệt đối không dám tới đây.
Cô nương này không biết là tiểu thư nhà nào, lại xuất hiện ở nơi này?
Lạc Vân Hi đứng dưới bóng cây, Nhâm lão ma ma cắt tỉa mái tóc dài của nàng, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi không hề nghe được Trung Sơn vương triệu cung nữ, không phải có phương thức liên lạc bí mật gì, chỉ là làm như vậy thì quá thân thiết.
Chỉ một lát sau, tóc liền được chải lại gọn gàng.
Lão ma ma chải cho nàng một búi tóc tròn ở đỉnh đầu, tóc còn lại thì tạo thành một sợi nhỏ, chỉ bằng ngón tay nàng, quấn vòng quanh búi tóc, liền khiến những sợi nhỏ xung quanh cũng bị quấn chung vào một chỗ, từ trên búi tóc có vài sợi rơi xuống dưới, ở sau gáy còn vài sợi lưa thưa, nhìn vừa dí dỏm đáng yêu lại mát mẻ.
Chỉ là, đó vẫn là kiểu tóc của trể con.
Trung Sơn vương nhìn thấy vậy, trên mặt lộ ra nét cười, tiểu nha đầu sẽ phải có bộ dạng của tiểu nha đầu! Hắn gật đầu nói: “Tay nghề của ma ma quả nhiên rất tốt, trở về lãnh thưởng, chuyện hôm nay, cũng không cần nói ra bên ngoài.”