Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi nhẹ thu ý cười lại, cao giọng kêu lên: “Đỗ phu nhân, hai nhà Nhan Đỗ là đại thế gia, Lạc gia chúng ta chỉ là thần tử bình thường, bàn về thân phận, Tứ muội nhà ta thực sự không trèo cao lên Nhan thiếu gia được.”
Lời nói này, Nhan Dung Kiều nghe rất thoải mái, chỉ là, nàng ta cũng không cho rằng, Lạc Vân Hi sẽ nói chỉ vài câu này.
Lạc Vân Hi cười nhạt một tiếng, chuyển đề tài rất nhanh: “Nhưng nhân phẩm của Nhan thiếu gia trong lòng mọi người đều biết, lễ cập kê của Đại tỷ ta, có rất nhiều khách, cũng không ai biết Nhan thiếu gia trốn vào hậu viện, trộm quần áo của Tứ muội ta, cử chỉ như vậy, là vũ nhục cực lớn với Lạc gia chúng ta, Nhan thiếu gia tuy tốt, nhưng Tứ muội ta chưa chắc thích, phát sinh chuyện như vậy, coi như gả Tứ muội ta cho Nhan thiếu gia, đối với nàng ta mà nói, cũng không phải hôn sự tốt.”
Thấy Nhan Dung Kiều có ý mở miệng, Lạc Vân Hi tiếp tục nói: “Lạc gia tuy không bằng Nhan gia, nhưng cũng không thể nói, Lạc gia vì vậy mà muốn trèo cao lên Nhan gia, việc này, còn mong Nhan phủ doãn và Đỗ phu nhân cho chúng ta một câu trả lời.”
Nàng nói êm tai, khẩu khí không mềm không cứng, không đắc tội người, cũng không thiếu lý lẽ, cũng làm cho Nhan Thiếu Khanh nhìn với cặp mắt khác xưa, trong lòng Lạc Kính Văn cũng chấn động, mất người tâm phúc, chỉ lấy mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi và Nhan Dung Kiều.
Nhan Dung Kiều hít sâu một hơi, cười nói: “Lạc đại nhân, không ngờ tam tiểu thư của quý phủ mồm miệng lanh lợi vậy, nói đúng lắm, ý của ta, cũng không phải nhất định để Trình nhi cưới tứ tiểu thư, nhưng sự việc đã xảy ra, đây là biện pháp tốt nhất, có lẽ nên nói, Lạc đại nhân muốn bồi thường cái gì khác, cứ việc nói!”
Ngạo khí của nàng ta trước sau như một, dường như Lạc Kính Văn muốn cái gì, nàng ta đều có thể đưa ra được.
Thái độ như vậy, nếu như Lạc gia nói muốn Nhan Trình cưới Lạc Băng Linh, trái lại phải ăn nói khép nép. Tuy Nhan Trình làm việc sai, nhưng thái độ cứng rắn của Nhan gia, hiển nhiên là để Lạc Băng Linh kém người một bậc.
Lạc Băng Linh dù cho gả vào, nhưng cũng tuyệt đối không có tiệc cưới.
Hôm nay Lạc Vân Hi tới, cũng không phải vì chuyện của Lạc Băng Linh, nàng là muốn đến thám thính bệnh tình của Đỗ Tình Yên.
Trước đây trong kinh có đồn đại, Đỗ Tình Yên đến kinh thành dưỡng bệnh, bệnh tình khởi sắc rất nhiều, nàng liền muốn tận mắt đến nhìn, Đỗ Tình Yên đã khôi phục tới mức nào. Thấy Nhan Dung Kiều thô bạo vô lý, trong lòng nàng tức giận, mới có thể nói mấy câu nói này.
Đối mặt với Nhan Dung Kiều hùng hổ doạ người, Lạc Kính Văn theo bản năng đưa mắt về hướng Lạc Vân Hi.
Thân phận của hắn, thực sự không thích hợp tranh luận chuyện như vậy. Mà Đại phu nhân không nguyện ý thay Lạc Băng Linh đòi công đạo, dựa vào lý do thân thể không khỏe mà từ chối.
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng chậm chạp cười: “Đỗ phu nhân cho rằng, hủy danh dự và sinh mạng của một cô gái, bồi thường như thế nào mới công bằng đây?”
Nàng đá quả bóng về cho Nhan Dung Kiều.
Nhan Dung Kiều cũng là nữ tử, nàng cũng không tin, nàng ta không hề có cảm giác hổ thẹn với Lạc Băng Linh.
Nhan Dung Kiều dừng một chút, sự việc đến cùng cũng không phải phát sinh ở trên người nàng ta, cháu trai mình yêu thương nhất lại là đầu sỏ gây nên, vì vậy lòng thương hại, cũng biến mất rất nhanh không còn chút gì.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Lạc đại nhân và phu quân ta làm quan cùng triều, ta vẫn lưu lại cho các ngươi tình cảm, nói đi nói lại, các ngươi đều khẳng định là Trình nhi không đúng như vậy sao? Tứ tiểu thư và Trình nhi lén lút trao thân, đây cũng không phải không có khả năng! Dù sao, gia thế Trình nhi vẫn ở đây.”
Lạc Kính Văn tức giận đến chòm râu cũng dựng lên, không nhịn được nói: “Không phải ta làm khó hắn, Nhan thiếu gia có phẩm hạnh làm sao, trong lòng ai cũng đều hiểu.”
“Dù vậy, cũng không phải không có người như thiêu thân lao đầu vào lửa.” Nhan Dung Kiều hừ một tiếng.
“Nếu nói Nhan thiếu gia cùng Tứ muội là lén lút trao nhận, vậy thừa dịp Tông nhân phủ phủ doãn cũng ở nơi đây, gọi hai người bọn hắn tới đối chất là đượ!” Lạc Vân Hi thản nhiên liếc mắt nhìn Nhan Thiếu Khanh: “Vốn dĩ, việc này chúng ta cũng phải bẩm báo Tông nhân phủ, tuy Nhan phủ doãn là người nhà họ Nhan, nhưng ta tin tưởng hắn sẽ giúp người có lý chứ không giúp người thân.”
Sắc mặt Nhan Dung Kiều trong nháy mắt khó coi, nhưng nàng ta không có cách nào phản bác, lúc này quát lên: “Gọi hai người đến đối chất!”
Nhan Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, liếc nhìn ngoài cửa, Băng Cốc đưa đầu vào, đến bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Lão gia nói, hắn không rảnh.”
Trong nháy mắt Nhan Thiếu Khanh đã rõ ý Nhan Quốc Công.
Lúc ấy, Nhan Quốc Công nghe nói Lạc gia tam tiểu thư làm chuyện đại nghịch bất đạo, từng cảm thán, nhưng rốt cuộc là người ngoài, cho nên cho dù hắn để Băng Cốc đi nói, vị tam tiểu thư kia tới phủ, Nhan Quốc Công cũng không muốn thấy.
Lúc này, Nhan Trình đang bên trong phòng bệnh Đỗ Tình Yên, vò đầu bứt tai không biết làm sao.
Đỗ Tình Yên ngồi trên giường bật cười, nói: “Tiểu biểu ca, ngươi đi đi, ngươi cũng đã lớn, nếu Lạc tứ tiểu thư được, ngươi cưới đi!”
Nhan Trình hơi đỏ mặt, đứng dậy cáo từ.
Lúc này, đứng bóng dáng cao lớn cạnh cửa sổ kia xoay người lại, áo màu tím nổi bật lên gương mặt khí khái anh hùng hừng hực đó, Quân Lan Phong trầm giọng nói: “Ta cũng đi nhìn thử.”
Đỗ Tình Yên để mái tóc dài rối tung trên giường, so với nửa tháng trước, tóc đen rõ ràng có độ sáng bóng hơn, gương mặt gầy như hạt dưa cũng có chút thịt, da thịt cũng trắng nõn hơn nhiều.
Lúc mắt nam nhân sâu thẳm phượng nhìn về phía nàng ta, tim Đỗ Tình Yên khẽ run, hai gò má ửng hồng lên, giọng nói cũng mềm vài phần: “Ừm, đi thôi, biểu ca, ta có cái chuyện muốn cầu xin ngươi.”
Mày Quân Lan Phong hơi nhíu, thấy nàng ta muốn thẳng lưng lên, vội nói: “Không cần đứng lên, ngươi nói đi, có chuyện gì?”
Khóe miệng Đỗ Tình Yên nhếch lên nụ cười ngượng ngùng, nói: “Tiểu biểu ca làm người kỳ thực thật không tệ, nhưng ông ngoại, cữu cữu đều không thích hắn, nếu muốn phạt hắn, có thể nể mặt ta hay không, nói một câu thay hắn?”
Quân Lan Phong thấy nàng ta cầu xin cái này, mới cười một tiếng nói: “Được, ta đi ra ngoài trước.”
Đỗ Tình Yên thấy hắn đã đáp ứng, khuôn mặt vui mừng, Quân Lan Phong đã ra khỏi phòng, sau giờ ngọ mặt trời đang chiếu mãnh liệt, hắn dừng bước, nheo con ngươi. lại
Đỗ Tình Yên vẫn biết điều, hắn vẫn xem nàng ta như là biểu muội chân chính mà đối xử, có lẽ có một chút gọi là thích, nhưng cũng chỉ là thích và trông nom của một ca ca đối muội muội, đối với nàng ta, hắn không có bất luận bên tâm tư gì từ trước đến giờ.
Mà nha đầu kia thì sao?
Nghĩ đến Lạc Vân Hi, mặt Quân Lan Phong không khỏi hơi đỏ lên, không biết khi nào, nàng đã xông vào nội tâm của hắn, để hắn mỗi giờ mỗi khắc đều sẽ nhớ đến nàng, cho dù lúc là đang xử lý công sự, bóng của nàng cũng luôn lắc lư ở trước mắt, đã quen.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn đều muốn hôn mặt nàng, hôn môi của nàng, thậm chí còn, tưởng hôn từ đầu đến chân nàng một lần, để thân thể nàng toàn bộ là dấu môi của hắn, tự như chỉ có làm như vậy, mới để hắn cảm thấy được hoàn toàn thỏa mãn.
Yêu sâu tận xương tủy như vậy, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, cũng không hề có biện pháp.
Hắn chưa từng nghĩ, sẽ có một nữ tử nhiễu loạn tâm thần của hắn như vậy, từng nghĩ mình đối xử với Đỗ Tình Yên đã rất khá, đối với hắn những cô gái khác cũng cực kỳ lạnh nhạt, nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn tốt hơn với Lạc Vân Hi, cái gì cũng dâng cho nàng...
Lại một lần nữa nhận rõ tình cảm của mình, Quân Lan Phong thở dài một hơi, không liếc mắt nhìn Đỗ Tình Yên trong phòng, bước nhanh ra phòng khách.
Thừa dịp Lạc Băng Linh còn chưa tới, Lạc Vân Hi cười hỏi Nhan Trình: “Ngươi nói ngươi và Tứ muội ta lén lút trao thân, vậy ta muốn hỏi, quan hệ giữa các ngươi đã đến bước nào?”
Nhan Dung Kiều trách mắng: “Một cô gái, hỏi cái chuyện này còn ta thể thống gì sao?”
Lạc Vân Hi cười nhạt: “Đỗ phu nhân, bây giờ ta dùng thân phận của người đi cáo trạng hỏi bị cáo, ngươi phải hiểu được, nếu như không phải hai người lén lút trao thân, bằng vào tội hắn lén xông vào nhà trong, đánh cắp nội y của thiên kim tiểu thư, có thể phán tội hắn. Nhan đại nhân, ngươi nói là phải không?”
Nhan Thiếu Khanh bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Việc này, nếu truyền tới tai hoàng đế, chỉ sợ không chỉ là chuyện kết tội.”
Nhan Dung Kiều vừa tức vừa giận, không có lời nào để nói.
Nhan Trình không ngờ ở đây đợi hắn sẽ là Lạc Vân Hi, đầu mê mang, liếc nhìn Nhan Thiếu Khanh giận dữ hầm hầm, hắn sợ hãi, ngay lập tức đành phải đáp loạn: “Chúng ta từng nắm tay, hôn nhau, thế còn không được sao?”
Lạc Vân Hi muốn cười, nam nhân thời đại này, cho rằng hôn qua, là có thể định chung thân, trong đầu hiện lên gương mặt tuấn nghị kia, lòng khẽ nhúc nhích.
Mà lúc này, một người sai vặt tiến lên đưa tin: “Nhị lão gia, tiểu thư, Trung Sơn Vương đến.”
Mí mắt Lạc Vân Hi nhảy mấy lần, nghĩ ai người đó đã tới rồi... nàng quay đầu lại liếc mắt một cái, Quân Lan Phong mặc áo tím hào hoa phú quý chắp tay đi đến, hướng ra chính là nhà trong của Nhan gia.
Mặt trầm xuống, Lạc Vân Hi có chút không vui, thì ra hắn ở Nhan gia!
Mặc dù biết hắn đến nhìn vị hôn thê là rất bình thường, không liên quan gì tới nàng, nàng cũng không thể quản, thế nhưng, cảm xúc của người khó lừa gạt mình nhất, tâm tình Lạc Vân Hi lạp tức rơi xuống đáy cốc, mặt nhỏ nhắn phủ một tầng sương lạnh, hai tay, không tự chủ nắm thành quả đấm.
Thoáng qua, nàng có chút không biết nên khóc hay cười, chính mình đây là thế nào?
“Trung Sơn Vương.” Trong đầu Lạc Kính Văn “vù” một tiếng, không ngờ Trung Sơn Vương cũng ở Nhan gia, xem ra chuyện này, Đỗ phu nhân quả nhiên là muốn bảo vệ Nhan Trình.
Ánh mắt Quân Lan Phong nghiêng qua nhìn Lạc Vân Hi, trong lòng thét lên khổ sở, nàng thế nào lại ở chỗ này? Chờ khi hắn thấy nàng, gã sai vặt Nhan phủ đã nhanh chóng đi vào báo, hắn muốn tránh cũng tránh không được.
Vốn là muốn xem, vì Lạc Kính Văn tới nơi này xử lý chuyện Lạc Băng Linh, Lạc Vân Hi tuyệt đối sẽ không tới, quan hệ của nàng và người Lạc gia ác liệt, hắn biết rõ, cho nên, không để Cửu Sát điều ám vệ đi tìm hiểu... sau đó, liền tạo thành xấu hổ hiện tại.
Tuy hắn chỉ là tiện đường đến Nhan phủ thăm Đỗ Tình Yên, nhưng hắn sợ Lạc Vân Hi sẽ vì thế mà hiểu lầm, nàng vốn bởi vì Đỗ Tình Yên mà hết sức bài xích đối với mình... Ai!
Ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Vân Hi, Lạc Vân Hi cũng đã quay đầu đi, nói với Nhan Trình: “Ngươi đã cùng Tứ muội ta lén lút trao thân, vậy ngươi nói một chút, nốt ruồi trên mặt Tứ muội ta là bên trái hay bên phải?”
Nhan Trình sững sờ, Lạc Vân Hi châm biếm: “Đã thân thiết như vậy, không phải ngay cả nốt ruồi trên mặt cũng không thấy rõ chứ?”
Nhan Dung Kiều bảo vệ hắn nói: “Không thấy cũng là bình thường.”
Lạc Vân Hi phản bác: “Đỗ phu nhân, đây là đen hay trắng đều do một mình ngươi nói, vậy còn muốn Tông nhân phủ làm gì? Mọi việc nói đều phải có chứng cứ, hắn không nói ra chứng cứ, thì không chứng minh được cái gì!”
Nhan Dung Kiều bị chống đối như vậy, tức đến sắc mặt trắng bệch, nhưng nàng ta là trưởng bối, ở trước mặt nhiều người như vậy, lý do lại rất gượng ép, căm giận trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi.
“Trên mặt Tứ tiểu thư không có nốt ruồi!” Nhan Trình vội vàng nói.
Lúc nói chuyện, Lạc Băng Linh đã đến, được hai tên sai vặt dẫn vào phòng khách, Lạc Vân Hi khẽ cười: “Nốt ruồi của Tứ muội ta ở trên má phải, xin mời nhìn rõ ràng một chút, Nhan phủ doãn nói phải không?”
Ánh mắt liếc nhìn Nhan Thiếu Khanh, Nhan Thiếu Khanh lạnh lùng nói: “ Nhan Trình, ngày xưa ngươi làm chút chuyện trộm gà bắt chó, hiện tại ngươi chẳng phải người nhà họ Nhan, ta sẽ dùng thân phận Tông nhân phủ phủ doãn để thẩm vấn ngươi!”
Vào lúc này Nhan Dung Kiều thật hoảng sợ, kêu lên: “Nhị ca...”
“Làm chính sự, chớ trì hoãn!” Nhan Thiếu Khanh liếc nhìn Quân Lan Phong lạnh nhạt, cao giọng nói.
Tâm tư Nhan Dung Kiều lập tức rối loạn, nhìn về hướng Lạc Kính Văn cách đó vài bước, giọng nói rõ ràng cải thiện hơn: “Lạc đại nhân, cần gì phải đối chọi gay gắt thế chứ? Ta nguyện ý vì Trình nhi cùng tứ tiểu thư chủ hôn, tứ tiểu thư rất tốt, hai người bọn hắn thật xứng đôi phải không?”
Trở mặt thật nhanh nga ~, Lạc Vân Hi mỉm cười.
Một mặt Nhan Dung Kiều nói, một mặt đưa mắt về phía Quân Lan Phong: “Lan Phong, ngươi xem hôn sự này như thế nào?”
Quân Lan Phong quét mắt qua Nhan Trình và Lạc Băng Linh sắc mặt tái nhợt, cười nói: “Bổn vương thấy hai người bọn hắn rất xứng đôi.”
Nhan Dung Kiều thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lan Phong đã nói như vậy, Lạc đại nhân, chúng ta xác đình hôn sự đi.”
Lạc Kính Văn thấy quả nhiên Trung Sơn Vương giúp đỡ Đỗ gia, con ngươi vụt sáng, trong lòng suy nghĩ, Lạc Băng Linh gả tới, đến cùng có mấy phần lợi ích.
Trong lòng Lạc Vân Hi cười lạnh, sự việc đến nước này, phụ thân vẫn còn có tâm tư tính toán, Lạc Băng Linh gả cho Nhan Trình, nhất định không hạnh phúc, nàng cũng không muốn dính vào chuyện này, thế nhưng, nàng không nhìn nổi Quân Lan Phong giúp Nhan Dung Kiều nói chuyện!
Đối với nhạc mẫu tương lai tận tâm tận ý như vậy sao?
Nàng xem thường nói: “Phụ thân, theo ta thấy, cũng không nhất định phải gả Tứ muội cho Nhan thiếu gia, chưa chắc là chỗ dừng chân tốt.”
Nếu để cho Nhan gia nợ Lạc gia một ân tình, cũng rất tốt, đại thế gia nợ ân tình, tương đương với một tấm bùa bảo mệnh, mà Lạc Băng Linh, nếu như sắp xếp gả cho thuộc hạ của cha, môn hộ nhỏ, mặc dù đối với sự nghiệp của phụ thân không có nhiều hữu dụng, nhưng Lạc Băng Linh sẽ không phải chịu ủy khuất, vả lại, sao biết nàng ta không đồng ý tiếp thu thanh niên tốt chứ? Nhan Trình thật sự là một người cặn bã.
Nàng rất khó có thể nghĩ cho người khác một lần.
Chỉ tiếc, có người cũng không chấp nhận ý tốt của nàng.
Lạc Băng Linh từ buổi sáng mẫu thân bị trói đi, trong lòng vừa khổ vừa thương xót, mà chuyện này, là vì Lạc Vân Hi hãm hại, nàng ta có thể không tức sao?
Giận từ trong lòng dâng lên, càng ngày càng lớn, nàng ta dũng cảm đứng ra, chỉ vào Lạc Vân Hi mắng: “Lạc Vân Hi, ngươi quản muốn ta ư! Nếu như không phải ngươi, ta sẽ lưu lạc thành như hôm nay sao? Ngươi hại ta, lại còn muốn quạt gió thổi lửa, đầu độc phụ thân, không cho ta lập gia đình, mong muốn nhìn ta thành trò cười trong thiên hạ, ngươi cái tiểu tiện nhân này, tâm tư thật là quá xấu xa! Nhan Trình thì sao? Dầu gì cũng là người thế gia, ta thấy ngươi vốn muốn ta gả cho kẻ ăn xin, hoặc là cả đời không ai thèm lấy! Hừ, ta phải gả cho hắn, không tin không thể hạnh phúc hơn ngươi!”
Nàng ta rất kích động, sắc mặt đỏ bừng lên, thân mình run rẩy, chửi cũng rất khó nghe.
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, tất cả mọi người trầm mặc.
Một âm thanh nghiêm nghị vang lên trong sảnh: “Lạc Băng Linh, ngươi rèn luyện hàng ngày như vậy sao? Bổn vương nhìn ngươi, phối với Nhan Trình thì còn kém hơn hắn nhiều! Thiên kim tiểu thư sao? Chính là thanh lâu kỹ nữ, so với ngươi có tố chất hơn!”
Quân Lan Phong lạnh lùng răn dạy, cả người Lạc Băng Linh phát lạnh, nàng ta cũng biết lợi hại, kỹ nữ thanh lâu, vậy mà lại so sánh nàng ta với kỹ nữ thanh lâu!
Nàng ta không dám cãi lại, nhưng trong lòng ủy khuất vô cùng, nước mắt từng hàng một, không ngừng được rơi xuống.
Ánh mắt Quân Lan Phong như đao sắc lạnh, hận không thể băm Lạc Băng Linh thành nhiều mảnh, nàng ta lại dám chửi Hi nhi! Trong lòng đau xót, y hệt người khác mắng bản thân vậy.
Chửi mình hắn còn có thể không để ý, chửi Hi nhi, hắn không chịu nổi.
Nhan Thiếu Khanh cũng rất phiền, vốn không muốn xen vào chuyện của đứa cháu này nữa, không ngờ quốc công gia đuổi hắn ra ngoài, hắn còn không biết hối cải, theo tính tình của mình, thật muốn chém hắn một đao, vì dân trừ hại.
Chỉ có điều, thứ muội này của mình, vậy mà lại che chở đứa cháu này tựa như bảo bối, ngay cả Yên nhi, cũng nói hắn ta tốt, hắn cũng không có cách nào.
Ngay lập tức lạnh lùng nói: “Tốt lắm, việc này liền quyết định! Lạc đại nhân, Nhan Trình không phải người Nhan phủ ta, việc thành hôn, ngươi chỉ cần cùng Đỗ phu nhân thương lượng là được!”
Hắn nói xong đứng dậy, liếc mắt về hướng Lạc Vân Hi một cái, khóe miệng nhếch lên ý cười hiền hậu, gật đầu, đã nhanh chân ra khỏi phòng khách.
Thấy Nhan Thiếu Khanh cười với Lạc Vân Hi, cười ôn hòa như vậy, Lạc Kính Văn rất khiếp sợ, nghĩ đến nữ nhi này vừa rồi thông minh lanh lợi, không sợ cường quyền, trong lòng hết sức phức tạp, liếc nhìn Nhan Dung Kiều, lại sợ bản thân sẽ vì thế đắc tội Đỗ gia.
Thấy dáng vẻ Lạc Kính Văn sợ đầu sợ đuôi, khóe miệng Lạc Vân Hi cong lên, nói: “Phụ thân, ta đi về trước, ngươi cùng Đỗ phu nhân thương nghị đi!”
Lạc Kính Văn biết không giữ được nàng, gật đầu, phải cố gắng tu bổ quan hệ với Đỗ phu nhân cho tốt.
Ánh mắt Quân Lan Phong căng thẳng, lập tức cáo từ ra ngoài.
Mấy người vừa đi, trên mặt Lạc Kính Văn lập tức treo lên nụ cười lấy lòng, kêu lên: “Đỗ phu nhân, nữ nhi này của ta tính khí có chút ngốc, ngươi cũng biết, nàng từ nhỏ bị người ta nói là phế vật, nói chuyện có thể làm tức chết người, ta kỳ thực là muốn nói chuyện hòa hảo cùng các ngươi, ngươi cũng không cần đặt lời của nàng trong lòng.”
Thấy Lạc Kính Văn ăn nói khép nép, sắc mặt Nhan Dung Kiều mới dễ nhìn một chút, hừ một tiếng, tất cả thần thái cao ngạo trở về, ngồi trên ghế bành, gõ bàn một cái nói: “Ngồi xuống đi, chúng ta đặt ngày, hôn sự này cần phải tỏ chức linh đình mới tốt.”