Không sai, đây là quần áo của Như Ý Phường, hiện tại đã là vật tượng trưng cho kẻ có tiền. Toàn bộ nữ tử ở Phong Lạc đều lấy tiêu chí có thể sở hữu một bộ y phục của Như Ý Phường làm vinh dự.
Sau khi Như Ý Phường dần dần củng cố địa vị, Thẩm Nhạn Bạch liền y theo sách lược của Sở Khuynh Nguyệt. Ban đầu một kiểu quần áo sẽ bán mấy trăm bộ, sau đó chuyển thành một kiểu quần áo chỉ chế ra ba bộ.
Cũng bỡi vì tình trạng này, nên các tô phường khác lại thừa dịp bắt chước theo.
Tô Mặc Vũ che miệng, cười khẽ nhìn Sở Khuynh Nguyệt. Khí diễm của nàng thật thịnh, hôm nay, nàng kiên quyết phải cưỡi lên trên đầu bọn họ!
Đầu lông mày của Sở Khuynh Nguyệt nâng lên :“Công chúa thật thích nói giỡn, ngươi chưa thấy qua chẳng lẽ liền đại biểu cho là không phải là y phục của Như Ý Phường?”
“Hừ, y phục của Như Ý Phường có tiền cũng khó mua được. Ngươi hiện tại bất quá cũng chỉ là một đứa bị Tướng quân phủ đuổi đi, làm sao còn có tiền mua y phục kia?”
Sở Khuynh Nguyệt cũng không cùng nàng nhiều lời, cùng kẻ nông cạn này nói chuyện, thật đúng là hạ thấp cấp bậc của nàng!
Thấy Sở Khuynh Nguyệt không nể mặt mình như vậy, Tô Mặc Vũ phát cáu.
Hôm nay, trước mặt quần thần, nàng nhất định phải làm cho nàng ta bẽ mặt!
“Chậc chật... Sở tiểu thư cùng Tuyệt Vương thật đúng là phu thê tình thâm a. Thật sự không biết Tuyệt Vương nghĩ như thế nào, lại nguyện ý cưới một xấu nữ làm vợ. Ta lúc trước cũng từng nghe nói qua, xấu nữ này thất trinh trước khi xuất giá, cũng vì như thế, nên Đình ca ca mới từ hôn nàng ta. Lượm giày rách, Tuyệt Vương cũng không sợ làm bản thân hổ thẹn sao!”
Lời vừa nói ra, không khí đại điện thuận thế thay đổi.
Chuyện này cũng là sự thật, trong lòng tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng không dám đem sự tình là rõ. Mà hiện tại, Tô Mặc Vũ đem mọi chuyện bày ra trước bàn dân thiên hạ, mọi người phía dưới nhân cơ hội này đua nhau nghị luận.
Nhìn hiện trạng này, Tô Mặc Vũ cười lạnh, vẫn còn chưa vừa lòng, nàng tiếp tục nói :“Ai nha, ta lại quên mất, Tuyệt Vương của Tây Trạch vốn cũng chính là một phế vật mà thôi~ Ân, như vậy xem ra, hai người cũng rất xứng đôi.”
Mọi người nghị luận càng thêm kịch liệt. Lạc Đế ngồi ở trên chỗ cao nhất, cũng không có ý tứ ngăn cản, chỉ là mở to mắt nhìn trò hay đang diễn ra này.Cung Dã Tuyệt từ lúc Tô Mặc Vũ nhằm vào Sở Khuynh Nguyệt gây chuyện, quanh thân liền phát ra hàn ý. Hắn liếc mắt nhìn Tô Mặc Vũ, trong mắt hiện lên sát ý.
Ánh mắt sắc bén kia, nhìn đến toàn thân Tô Mặc Vũ run lên.
Cũng trong khắc đó, Tô Mặc Vũ chỉ nghĩ là Cung Dạ Tuyệt có ý tứ chọc ghẹo nàng.
Nàng không phải là người dễ dàng thu liễm lại tính tình của mình, trừng mắt nhìn trở về :“Nhìn cái gì vậy? Phế vật! Ngươi nhìn ta, ta đều cảm thấy bẩn!”
Chỉ là, lời vừa nói xong, trước mắt hiện lên một bóng màu hồng.
Ngay sau đó, cổ của nàng, bị người ta nặng nề nắm chặt.
“Ngươi, xin lỗi.” Sở Khuynh Nguyệt phi thân bay lên, dừng ở trước mặt Tô Mặc Vũ. Nàng vươn tay, hung hăng bóp chặt cổ Tô Mặc Vũ.
Trong đôi mắt lạnh, đều tràn ngập hàn ý, dưới mạng che mặt, nhìn không rõ thần sắc của Sở Khuynh Nguyệt.
“Ngươi... Ngươi làm cái gì?” Bị bóp cổ, trên mặt Tô Mặc Vũ nhanh chóng hoảng sợ, sắc mặt, không biết là bởi vì buồn bực hay là vì khí huyết không thông, sớm đã trở nên trắng bệch.
Phía dưới, các đại thần đều ồ lên, Lạc Đế cũng chỉ hơi sững sờ. Một lát sau, hắn vẫy vẫy tay, ý bảo quần thần yên lặng. Tựa vào một bên ghế, giống như đang xem kịch vui, nhìn màn tiếp theo trước mắt.
“Ta nói... xin lỗi... “ Giọng nói của Sở Khuynh Nguyệt rất lạnh, giống như đoản đao, khiến cho những người ở đây đều cả kinh.
Nàn thật sự không thể nhịn nổi nữa, nàng vạn lần không ngờ tới, trong ngày thường Cung Dạ Tuyệt đúng là bị người khác trào phúng như vậy.
Trong một khắc nghe người khác gọi hắn là phế vật kia, Sở Khuynh Nguyệt thậm chí so với chuyện chính mình chịu nhục còn phẫn nộ hơn!