Trong không khí, có hơi thở quỷ dị truyền vào.
Trong bóng đêm, Cung Dạ Tuyệt mạnh mẽ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm, loé ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khoé môi hắn gợi lên một nụ cười, ánh trăng phản xạ trên gương mặt hắn, vẻ mặt thị huyết.
Mái ngói trên nóc nhà bị dời đi, chợt, có gì đó từ trên nóc nhà bay xuống phía dưới.
Không thể không nói, sát thủ lần này lại có vài phần cẩn thận. Hắn cũng không trực tiếp động thủ, mà ý đồ trước tiên là dùng mê dược khiến cho Cung Dạ Tuyệt lâm vào hôn mê, tính toán kỹ lưỡng đề phòng vạn nhất.
Đợi thời gian thích hợp nhất, hắn lắc mình nhảy xuống, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng yên tĩnh tâm tối, tựa như không cảm nhận được một chút hơi thở dao động, hắc y nhân chậm rãi tiến lên, dừng ở trước giường Cung Dạ Tuyệt.
Hắn rút kiếm ra, liền đâm về phía trên giường.
Cũng trong khi đó, hắn biến sắc.
Trên giường, rõ ràng không có người!
Đang kinh ngạc, chợt nghe phía sau có tiếng nói truyền vào---
“Đang tìm bổn vương?”
Giọng nói nghe như quỷ mị thế kia, khiến cho hắc y nhân cả kinh. Chỉ là, còn chưa kịp quay đầu, đã bị một dòng khí cường đại trực tiếp đánh vào, cả người bay qua một bên.
“Phốc---” Kịch liệt đánh trúng, toàn thân nhanh chóng kéo theo sự đau đớn, hắc y nhân hộc ra một ngụm máu tươi.
Chờ sau khi thấy rõ người trước mặt, tâm hắc y nhân không kìm được mà run lên...
Là hắn... Cung Dạ Tuyệt...
Hắn không phải là phế vật sao?
Cung Dạ Tuyệt lúc này, một thân trung y màu trắng, sắc mặt vẫn rất trắng, tóc đen bay lên, quanh thân, tản ra sát ý ngập trời!
Cung Dạ Tuyệt tựa vào một bên, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn hắn, chỉ híp lại đôi mắt, cười lạnh nói:“Thế nào? Thám tử các ngươi xếp vào nơi này không nói cho các ngươi biết tình hình của bổn vương sao?”Lời nói lạnh lùng, ở trong không gian yên tĩnh này, có vẻ càng thêm khiếp người.
Hắc y nhân kia run lên, vừa định nói gì đó, lại thấy Cung Dạ Tuyệt vươn tay ra, trong lòng bàn tay phát ra một luồng thanh quang mãnh liệt.
Tuy rằng quyết định không tiếp tục nguỵ trang nữa, nhưng đến cùng hắn vẫn che giấu thực lực của mình.
Bằng không, nếu như thực lực Vũ Giai thất cấp của bản thân lan truyền ra ngoài, không biết sẽ oanh động đến cỡ nào.
Nhưng dùng thanh quang này, cũng đã đủ khiến cho hắc y nhân kia chấn kinh rồi!
Đáy mắt hắc y nhân đều là vẻ hoảng sợ, hắn không nghĩ tới Tuyệt Vương luôn mang danh phế vật này, lại đạt tới Vũ Giai ngũ cấp!
Đồng tử mãnh liệt co rúm lại, hắn cho rằng bản thân hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng lại vào lúc này, Cung Dạ Tuyệt mở miệng:“Biết bổn vương đã trở lại, muốn đến bái phỏng thì cần gì phải lén lút như vậy?”
Hắc y nhân bị kiềm hãm.
Cung Dạ Tuyệt nheo mắt, tiếp tục nói, trong giọng nói lạnh lẽo kia, hoàn toàn không mang theo một chút tình cảm nào:“Trở về, nói cho chủ tử của ngươi biết, bổn vương đã trở lại! Nhiều năm đã không gặp rồi, bổn vương cũng muốn diện kiến hắn---”
Đúng vậy, hắn đã trở lại!
Nhiều năm chịu sỉ nhục như vậy, nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, từ giờ khắc này, sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Cung Dạ Tuyệt thu tay, quanh thân, hơi thở giống như tử thần, tản ra sát ý rét lạnh
Đã cảm nhận được từng trận sát ý kia, trên người hắc y nhân chậm rãi rịn ra mồ hôi lạnh. Không đến một lát, sau lưng áo đã bị thấm ướt.
Hắn thật sự không thể ngờ tới khí thế của Cung Dạ Tuyệt lại mạnh mẽ như vậy.
Khí thế như vậy, mới là khí thế của một vị tôn giả chân chính.
Đại hoàng tử căn bản không thể so sánh với hắn, dù chỉ là một đầu ngón chân!
Thấy Cung Dạ Tuyệt cố ý thả hắn đi, hắc y nhân cuối cùng cũng không dám nghĩ nhiều nữa, rồi sau đó nhanh chóng thoát ra ngoài.