Thấy Tô Mặc Vũ hỏi, Da Luật Đình cực kỳ ân cần đi lên :“Nàng là Sở gia đại tiểu thư – Sở Khuynh Nguyệt.”
“Sở Khuynh Nguyệt?” Tô Mặc Vũ khẽ lẩm bẩm ba chữ này, nàng như bừng tỉnh nhận ra :“Ta còn tưởng là ai! Thì ra là nữ nhân bị Đình ca ca từ hôn kia chính là ngươi a!”
Rõ ràng là một nữ tử diện mạo rất là xinh đẹp, vậy mà giọng điệu nói chuyện lúc này, lại chanh chua như vậy.
Da Luật Đình đứng bên cạnh, sau khi nghe những lời này, không khỏi cau mày lại, không ngờ, lời nói kế tiếp, làm cho hắn càng thêm phẫn nộ.
Chỉ nghe Tô Mặc Vũ tiếp tục nói :“Ta nghe nói, ngươi là vì bị Đình ca ca trực tiếp bắt gian tại giường, nên mới bị bỏ, không biết, có phải là sự thật hay không...”
“Mặc Vũ, bớt hàm hồ!” Sắc mặt của Da Luật Đình rất khó coi, rất không đẹp mắt.
Hai mấy ngày gần đây, hắn suy trước nghĩ sau, cuối cùng quyết định thân cận Sở Khuynh Nguyệt thêm một lần nữa.
Chỉ là, lời nói hiện giờ của Tô Mặc Vũ, rõ ràng là đang quậy cho nước càng thêm đục mà.
Bị Da Luật Đình nói như thế trở nên có chút khó chịu, chợt, Tô Mặc Vũ càng túm chặt cánh tay của Da Luật Đình :“Đình ca ca, nàng chẳng qua là nữ nhân bị huynh hưu mà thôi. Cho dù là thiên tài thì thế nào, chẳng qua chỉ là một dâm phụ không ai cần mà thôi!”
Đáy mắt Tô Mặc Vũ hiện lên u quang.
Dọc theo đường đi đến Phong Lạc quốc, thứ nàng nghe nhiều nhất chính là chuyện có liên quan đến Sở Khuynh Nguyệt.
Mười sáu tuổi đã đột phá Vũ Giai ngũ cấp, điều này làm cho Sở Khuynh Nguyệt trở thành đệ nhất thiên tài khắp toàn bộ Phong Lạc, thậm chí ngay cả tứ quốc, thiên phú của Sở Khuynh Nguyệt cũng thật là có tiền đồ, nổi bật của nàng, Tô Mặc Vũ cũng đồng dạng mười sáu tuổi, nhưng chỉ mới đột phá đến Vũ Giai tứ cấp, nên thiên phú của Tô Mặc Vũ hoàn toàn bị nàng đè bẹp.
Tô Mặc Vũ ngay từ nhỏ đã được sủng ái nên tính tình cực kỳ kiêu căng, có chút hận thù nhìn nữ tử đội mạng che mặt trước mắt.
Nàng chán ghét ai so với nàng lợi hại hơn, cháng ghét người nổi bật hơn nàng! Càng chán ghét nữ nhân có gì đó liên quan đến Đình ca ca!
Cho nên, nàng không chút kiêng nể gì nói tiếp :“Đều đã bị Đình ca ca chưa cưới đã hưu, ngươi còn có mặt mũi nào tiến cung chứ? Thế nào, ngươi cho là Đình ca ca sẽ coi trọng ngươi, sau đó thay đổi vận mệnh của ngươi sao? Thật sự là buồn cười! Chỉ là một con gà mà thôi, nhưng cũng dám vọng tưởng trèo cao! Ngươi cho là ngươi có thể trở thành phượng hoàng sao?”Lời nói khó nghe này, cứ tiếp tục từ trong miệng Tô Mặc Vũ phun ra như vậy.
Sở Khuynh Nguyệt đứng ở tại chỗ, khoé môi dưới mạng che mặt, chậm rãi gợi lên, trong đôi mắt, mang theo vài tia lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại bắn về phía Tô Mặc Vũ :“Lời này của công chúa nói không sai, ta thật không giống như công chúa, không nhìn thấy người thì liền đi trèo cao a!”
“Ngươi đang nói bản công chúa trèo cao?” Tô Mặc Vũ sửng sốt, cũng đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Sở Khuynh Nguyệt.
“Ngươi cho rằng ta đang nói cái gì, thì liền là cái đó đi~” Sở Khuynh Nguyệt nhún vai một cái.
“Sở Khuynh Nguyệt, ngươi thật lớn mật, dám nhục mạ bản công chúa!”
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nhếch lên, quay đầu, nhìn về phía Da Luật Đình đang ở một bên :“Thái tử điện hạ, mới vừa rồi, ta có nói lời gì quá đáng không?”
Thấy Sở Khuynh Nguyệt nhìn về phía hắn, Da Luật Đình ngẩng ra, lập tức lắc đầu :“Không có.”
Hắn lôi kéo Tô Mặc Vũ bên cạnh :“Mặc Vũ, muội bớt gây chuyện đi, là phụ hoàng tuyên nàng ấy vào cung là muốn phụng bồi muội...” Nói xong, thần sắc của Da Luật Đình hơi ngưng trọng :“Còn nữa, những lời mới vừa rồi của muội, hình như có chút quá đáng.”
Tô Mặc Vũ khẽ rũ mắt xuống, che dấu vẻ không cam tâm đang hiện lên trong mắt.
Hai tay, gắt gao nắm chặt.
Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên
---
“Ngươi là do Da Luật bá bá phái tới giúp ta? Tốt lắm! Đúng lúc bản công chúa hôm nay ngứa tay, muốn luyện kiếm, ngươi theo giúp ta a---”