“Truyền tin tức ra ngoài, nói là Tây Trạch xuất hiện một thiên tài trăm năm khó gặp...” Âu Dương Đức không nhanh không chậm hạ lệnh thuộc hạ.
Thân mình nam tử đang đứng ở dưới chợt cứng đờ, rồi sau đó nở nụ cười :“Gia chủ thật sự là cao minh, đám người kia tuyệt đối sẽ không để cho một thiên tài như vậy tồn tại, đến lúc đó, không cần chúng ta ra tay, nha đầu kia khẳng định sẽ bị dồn vào đường chết.”
Âu Dương Đức cười lạnh :“Đi phái người nhìn xem Lăng Nhi, đừng để cho hắn xảy ra cớ sự gì, thật sự là không hiểu nổi, Âu Dương gia ta vì sao lại sinh ra một đứa cháu vô dụng như hắn được chứ!”
“Dạ, gia chủ!”
--- ---
Ở một chỗ khác, Sở Khuynh Nguyệt từ hoàng cung trở về.
Trở lại phòng mình, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Cung Dạ Tuyệt ung dung ngồi ở cạnh bàn.
Thấy Sở Khuynh Nguyệt trở về, đôi mày đẹp của hắn hơi nhíu lại, tiếng nói trầm thấp vang lên: “Nương tử, nàng lại nghịch ngợm---”
“Thế nào?” Mày Sở Khuynh Nguyệt giương lên, cũng không chút khách khí ngồi xuống đối diện Cung Dạ Tuyệt.
“Chuyện ở trong cung, ta nghe nói---”
“Tin tức của chàng thật mau.” Sở Khuynh Nguyệt thuận tay cầm lấy cái cốc trên bàn, rót cốc nước, uống vào một ngụm. Nghĩ đến những lời Trạch đế đã nói với nàng, vì vậy mới nhẹ lắc đầu :“Ta hôm nay có thể xem như là hiểu được cái gì gọi là gien di truyền rồi, bất quá... Chàng với ca ca bất lực kia của chàng vì sao lại không giống nhau chút nào vậy?”
“Kê âm?” Cung Dạ Tuyệt phát hiện, có đôi lúc, hắn không cách nào hiểu được lời nói của Sở Khuynh Nguyệt.
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt run run.
Nàng đã quên, người trước mặt này, lại là người cổ a...
Vẫy vẫy tay, không muốn nhiều lời nữa, nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nàng liền cười rộ lên :“Không nghĩ tới Cung Thiên Lăng kia hoá ra lại là một kẻ bất lực!”
“Nhưng đừng coi khinh hắn, thực lực sau lưng hắn không thể xem thường.” Đáy mắt Cung Dạ Tuyệt xẹt qua một chút ngưng trọng.
Hắn lại nhìn Sở Khuynh Nguyệt, thở dài :“Bất quá, có ta ở đây, bọn họ không động vào nàng được.”
Sở Khuynh Nguyệt khẽ giương đôi mày lên :“Chàng cảm thấy ta sẽ để mặc người khác khi dễ sao?”
Nhìn thần sắc Sở Khuynh Nguyệt lúc này, Cung Dạ Tuyệt có chút sủng nịch nhìn nàng, rồi sau đó thở dài :“Nàng a... Cũng không thể luôn cậy mạnh, tính tình quá mạnh mẽ, sẽ chịu thiệt. Tất cả mọi việc, có ta ở đây.”
“Nga? Chàng nói như vậy, chính là thích kiểu chim sẽ nép vào người sao?” Sở Khuynh Nguyệt suy nghĩ một lúc, chợt như hiểu được lời nói của hắn.
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt nâng thật cao.
“Nếu như chàng thích loại này, vậy ngày mai trên đường cái ta sẽ dán đầy bố cáo, phỏng chừng trên dưới Tây Trạch này, sẽ có vô số nữ nhân nguyện ý vào Tuyệt Vương phủ...”
Ngón tay thon dài của Cung Dạ Tuyệt gõ trên mặt bàn, rất có tiết tấu.
Trên khuôn mặt tuấn dật của hắn, đột nhiên lộ ra vài tia tươi cười :“Ta không phản đối...”
Sở Khuynh Nguyệt nghiêng đầu :“Phải không? Ta phải đi ngay...”
Dứt lời, nàng đứng lên, liền đi ra ngoài.
Cung Dạ Tuyệt cũng đứng dậy, chỉ trong nháy mắt, liền đứng ngay bên cạnh Sở Khuynh Nguyệt, trực tiếp ôm hôn nàng.
Buông nàng ra, Cung Dạ Tuyệt tiếp tục mở miệng :“Đi thôi, đến lúc đó mang về một đoàn tỳ nữ pha nước rửa chân cho nương tử mà thôi... Không cần ngại quá nhiều, nương tử thích ai thì cứ chọn mang về hết.”
Sở Khuynh Nguyệt nhíu mày, nàng quay đầu :“Ta hình như còn thiếu vài tên cận vệ, như vậy, thuận tiện chọn vài soái ca mang về làm thị vệ cận thân của ta.”
Sắc mặt Cung Dạ Tuyệt liền đen lại :“Nàng dám!”
“Có gì không dám...”
Sở Khuynh Nguyệt còn chưa nói hết lời, đã bị người nào đó dùng miệng khoá lại.
Trong phòng, mang theo vài tia kiều diễm.
“Chủ tử chủ tử...” Tiếng nói của Ám Ảnh đột nhiên truyền vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hốt hoảng bịt kín mắt, cuống quít rời đi...
Hắn nghĩ, hắn hình như lại làm sai chuyện gì nữa rồi...