Thị nữ kia cả kinh, thật lâu sau, mới ấp úng đáp lại:“Đại tiểu thư nói... Nếu Tướng quân đã biết sân kia không tốt, lúc trước vì sao còn muốn nàng ấy chuyển đến hậu viện, nàng còn nói... Nàng chết cũng sẽ không chuyển đi!”
Giờ phút này, sắc mặt của Sở Dịch, hoàn toàn lạnh lẽo---
“Đi, về phía hậu viện.”
Trong hậu viện, Cẩm Nhi nằm ở trên giuồng, sốt cao.
Tuy rằng khi đó Cung Dạ Tuyệt đã giúp Cẩm Nhi giải độc, nhưng độc tính của đoạn trường tán này, thật sự là quá mức mãnh liệt.
Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Nhi, không có nửa phần huyết sắc.
Đôi môi, đã khô nứt từ lâu.
Cẩm Nhi nằm ở trên giường, giống như mơ thấy ác mộng, trên trán có mồ hôi lạnh thấm qua, có thể là vì nhìn thấy ác mộng, toàn bộ thân mình đều run run.
Tay Sở Khuynh Nguyệt gắt gao nắm tay Cẩm Nhi, thay Cẩm Nhi lau mồ hôi trên trán.
Nhìn Cẩm Nhi thống khổ như vậy, trong mắt nàng hiện lên hàn ý vô tận.
Ngược lại, đôi môi đỏ mọng của Sở Khuynh Nguyệt khẽ mở:“Cẩm Nhi, ta đã thay ngươi báo thù, từ nay về sau, có ta ở đây, sẽ không còn ai dám tổn hại ngươi...”
Ngoài cửa, truyền đến một trận tiếng bước chân.
Tiến bước chân chặt chẽ, ồn ào.
Sau khi nhận thấy động tĩnh bên ngoài, ánh mắt của Sở Khuynh Nguyệt hơi hơi loé lên, rồi sau đó giúp Cẩm Nhi đắp chăn, đứng dậy ra cửa.
Sở Dịch còn chưa bước vào viện này, liền bị mùi ẩm mốc gay mũi từng trận từng trận xông vào khiến cho sặc sụa, một hồi sau, mới tạm quen với hương vị của nơi này.
Đi vào, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy bày trí nơi này, cũ nát không chịu nổi.
Lại hướng vào bên trong, nhanh chóng nhìn thấy Sở Khuynh Nguyệt từ trong phòng đi ra.
Sở Khuynh Nguyệt lúc này, đã thay một thân xiêm y màu trắng đơn giản.Một đầu tóc đen, dùng dây cột tóc đơn giản buộc lên.Nếu là chỉ nhìn dáng vẻ, nhất định sẽ cảm thấy nàng chính là một mỹ nhân đơn giản thanh nhã, chỉ tiếc, ấn ký màu đen uốn lượn ở trên mặt kia, làm cho nàng nhìn qua cực kỳ dữ tợn.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Sở Khuynh Nguyệt, đáy mắt Sở Dịch xẹt qua một tia chán ghét.
Chờ khi nhớ tới mục đích của mình đến nơi này, trong mắt Sở Dịch lại dấy lên một trận tức giận.
“Lưu Ly, có phải là do ngươi giết?”
Sở Khuynh Nguyệt không có bỏ qua tia chán ghét vừa mới loé lên rồi biến mất trong đáy mắt của Sở Dịch, nâng môi, cười---
“Bingo! Sở Tướng quân ngươi tới cũng rất là nhanh.”
Dáng vẻ lạnh nhạt kia, làm cho Sở Dịch càng thêm tức giận.
“Sở Khuynh Nguyệt, đây là Tướng quân phủ, cũng không phải cho ngươi đến làm loạn!”
“Ầy... Thì ra Tướng quân ngươi tức giận, chỉ là vì ta không đem ngươi đặt ở trong mắt a, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tìm đến ta là vì muốn báo thù cho Sở Lưu Ly chứ!”
Hai đấm tay của Sở Dịch gắt gao siết chặt.
Nếu không phải bởi vì Sở Khuynh Nguyệt đột nhiên lộ ra thiên phú, nếu không phải bởi vì tối hôm qua Hoàng thượng báo cho hắn biết, thái tử đột nhiên lại đối với Sở Khuynh Nguyệt có phần yêu thích, giờ phút này, hắn chắc chắn sẽ nhịn không được tiến lên bổ cho nàng một chưởng!
“Ngươi thích ở nơi này thì cứ ở nơi này đi! Hai ngày này, ngươi cứ ở yên trong phủ cho ta!” Gương mặt Sở Dịch đen thùi, quát lạnh:“Hoàng thượng đối với biểu hiện đêm đó của ngươi rất hài lòng, không đến hai ngày nữa, Thiên Khải công chúa sẽ đến đây, Hoàng Thượng chỉ đích danh là muốn ngươi đi phụng bồi Thiên Khải công chúa, ngươi phải làm thật tốt cho ta! Bằng không, đừng trách ta không niệm tình phụ tử!” Sở Dịch phất tay áo, xoay người, rời đi.
Sở Khuynh Nguyệt tựa vào một bên, mày khẽ hất lên, trong mắt hiện lên vài phần trêu tức.
Nàng cũng không biết Sở Dịch này khi nào sẽ nhớ đến loại tình cảm phụ tử này.
Nếu như hắn thực sự có tình có nghĩa như vậy, làm sao sau khi biết Sở Lưu Ly là do nàng sát hại lại có thể thờ ơ như vậy?
Nếu như thực sự có tình có nghĩa, lúc trước cũng sẽ không đem nàng đưa cho Trương viên ngoại kia?
Nhìn bóng lưng Sở Dịch rời đi, Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng cười ra tiếng---
“Loại tình cảm phụ tử? Chỉ nên cho chó!”