Sở Khuynh Nguyệt ban đầu còn đang suy nghĩ như thế nào đối phó hai người kia, hiện tại cũng không có nửa điểm băn khoăn nữa.
Vũ giai ngũ cấp! Đây là cao thủ đứng thứ hai ở trong toàn bộ Tướng quân phủ chỉ thua Sở tướng quân Sở Dịch.
Mày nhướn lên, Sở Khuynh Nguyệt hỏi lại:“ Trốn? Ta vì sao phải chạy trốn? Ta là đích nữ Tướng quân phủ cũng chính là chủ nhân của phủ này vì sao phải chạy trốn?
Nàng sớm đã không còn là Sở Khuynh Nguyệt ngày xưa nữa, nàng là thiên tài sát thủ đến từ thế kỉ 21.
Nàng, cũng không để mặc người khác giẫm lên!
Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt loé ra tia sáng kiên định.
Xem ánh mắt sáng rọi kia, bà vú nao nao :“Tiểu thư, người... “
Bà vú còn đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiếng cười cách đó không xa chặn lại.
“Đúng vậy, tỷ tỷ, người vì sao phải chạy trốn chứ? Trương viên ngoại gia tài bạc triệu, là một mối hôn sự tốt a!”
Ngừoi tới vận xiêm y màu trắng bài tha thước, đai gấm hồng nhạt đem thắt lưng thon gọn buộc lại, càng lộ khí chất xuất trần.
Đây chính là Sở gia nhị tiểu thư, cũng là đệ nhất mỹ nhân Phong Lạc quốc - Sở Lưu Ly.
Lúc này trên trên khuôn mặt tinh xảo kia, tràn đầy khinh thường.
Sở Khuynh Nguyệt cười lạnh---
Tới đúng lúc nàng còn chưa tìm tới bọn họ! Bọn họ vậy mà tìm tới cửa trước!
Sở Khuynh Nguyệt nhướn mi:“Nhìn ngươi thích Trương viên ngoại kia như vậy, ngươi gả đi là được rồi”
Sở Lưu Ly lộ ra bộ mặt thật, trên khuôn mặt tinh xảo kia toàn bộ đều là sắc thái khinh bỉ, cười lạnh:“Thế nào? Ngươi cho là ngươi vẫn còn là thái tử phi tương lai sao? Ta đến nhìn ngươi, đã là xem trong ngươi!”
Sở Khuynh Nguyệt sờ sờ mũi, nhìn về phí bà vú:“Bà vú, ngươi có nghe thấy trong không khí có mùi thối không?”
Bà vú sửng sốt.
Lại nghe Sở Khuynh Nguyệt tiếp tục nói:“Sở nhị tiểu thư, trở về rửa miệng rồi hãy tới nơi này, bằng không làm chết người thì không tốt đâu!”
“Sở Khuynh Nguyệt ngươi... ngươi không biết tốt xấu!” Sở Lưu Ly sắc mặt biến đổi.
“Tốt xấu là cái gì? Có ăn được không? Nếu ngươi thích, ngươi biết là được rồi... “
Dáng vẻ không chút để ý kia, rõ ràng là không đem Sở Lưu Ly để vào mắt.
Sở Lưu Ly chính là cực không quen với dáng này của nàng.
Trước kia nàng ta là thái tử phi được chọn, nàng tất nhiên không dám nói gì với nàng ta.
Nhưng mà hiện tại, Sở Khuynh Nguyệt đều đã nghèo túng như vậy còn có tư cách gì để đứng trước mặt nàng ta kiêu ngạo như vậy?
Sở Lưu Ly giận dữ:“ Sở Khuynh Nguyệt kẻ phế vật này, ngươi cho rằng vẫn là đích nữ tôn quý của Sở gia sao? Hiện tại, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ ai chẳng biết đại tiểu thư Sở gia chính là một kẻ dâm đãng, ti tiện, ả đàn bà xấu xí vô cùng!”
Sở Khuynh Nguyệt đứng yên tại chỗ, đáy mắt như băng sương ngưng tụ, loé ra một tia hàn băng lạnh đến thấu xương, bắn thẳng về phía Sở Lưu Ly.
“Ngưoi thử lặp lại lần nữa xem!”
“Ta nói ngươi không biết xấu hổ!”
“Chát!” Theo sau câu nói của Sở Lưu Ly, một tiếng vang thanh thuý vang lên ở hậu viện.
Một cái tát này triệt để đánh cho Sở Lưu Ly đứng hình.
“Ả phế vật này, ngươi cũng dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi!” Trong nháy mắt kia, Sở Lưu Lu rút ra một thanh đoản đao, trong lòng bàn tay nổi lên ánh sáng màu lam nhạt, luồng ánh sáng màu xanh nhạt đó quấn quanh thân đoản đao, rồi sau đó thẳng tắp bay về hướng Sở Khuynh Nguyệt.
Sát ý sắc bén quanh thân, khiến cho Sở Khuynh Nguyệt chợt nhíu mày.
Nàng biết, Sở Lưu Ly là thật sự muốn ra tay giết nàng.
“Muội muội tốt của ta, không nên tuỳ tiện chơi đao! Nếu không cẩn thận một cái làm thương hai má xinh đẹp của ngươi, vậy chẳng trách được ai!” Nhếch khoé môi, Sở Khuynh Nguyệt cười nói.
Bộ dáng lạnh nhạt thờ ơ kia thật sự kích thích Sở Lưu Ly.
Sở Lưu Ly vận đủ chín phần khí lực, nhắm thẳng tới Sở Khuynh Nguyệt.
Một bên bà vú lòng nóng như lửa đốt.
Bà thừa biết Đại tiểu thư không có võ công, một ván này ngài nhất định sẽ chịu thiệt!
Ngay trong lúc bà suy nghĩ đối sách, trước mắt lại xuất hiện một màn làm cho người khác khiếp sợ...