Sở Lưu Ly?!
Nàng chính là Sở Lưu Ly?!!
Là cái người đệ nhất mỹ nhân đệ nhất thiên tài của Phong Lạc trong truyền thuyết!
Là Sở Lưu Ly được Hoàng Thượng khâm điểm chọn làm thái tử phi?
Nhìn thế này, mọi người xem như đã đại khai nhãn giới!
Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ đại điện, tiếng nghị luận bàn tán đồng loạt nổi lên, mọi người che miệng cười khẽ.
Một đám lúc nãy còn nịnh bợ Sở Dịch, liền nhanh chóng trào phúng thương hại nhìn về phía Sở Dịch.
Hai vị Đế Hậu cũng ngoài ý muốn đến cực điểm.
Đồn đãi, Sở Lưu Ly tài mạo song toàn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao có thể là cái dạng này?
Sở Dịch lau mồ hôi, đi ra, quỳ rạp xuống một bên---
“Hoàng Thượng... Hoàng Hậu, tiểu nữ không hiểu chuyện, nàng chỉ vô tình động chạm công chúa, mong rằng Hoàng Thượng Hoàng Hậu thứ tội!”
Khiếp sợ qua đi, Hoàng Đế từ từ bình tĩnh trở lại.
Mắt hắn nheo lại, nhìn về phía Sở Lưu Ly.
Ngược lại, như nghĩ đến chuyện gì :“Sở gia đại tiểu thư ở đâu?”
Vở tuồng này đã diễn đến bây giờ, rốt cục cũng đến phiên nàng xuất trướng*(ra diễn, ra mặt)
Sở Khuynh Nguyệt cảm thán than nhẹ một tiếng, rồi sau đó từ trong đám người đi ra.
Xiêm y màu vàng, dáng người lượn lờ, đôi mắt bên ngoài mạng che mặt, lộ ra tinh quang lộng lẫy...
“Thần nữ Sở Khuynh Nguyệt, tham kiến Hoàng Thượng.”
Giọng nói lành lạnh vang ở đại điện, phảng phất như một dòng nước mát, không khí mới vừa rồi tạm lắng xuống cũng bởi vì Sở Khuynh Nguyệt mà nổi lên vài phần xao động.
Tất cả mọi người đều cực kỳ ngoài ý muốn!
Lời đồn về hai người này, rõ ràng là hoàn toàn tương phản!
Quả thực, đồn đãi không thể tin a...
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng Hậu nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Đế, Hoàng Đế lắc đầu, hắn cũng không biết a...
Sở Dịch mượn cơ hội này, nhanh nhạy lên tiếng :“Lưu Ly ở trên đường tiến cung gặp phải kẻ xấu, thế nên mới trở nên chật vật như vậy, về chuyện mới vừa rồi, cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, Hoàng Thượng Hoàng Hậu, ngài tạm tha thứ cho tiểu nữ đi.”
Sở Dịch là lão thần của hai phe, lúc này lại quỳ rạp xuống đất như thế, vẻ mặt khẩn cầu.Đến lúc này đây, Hoàng Đế cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, xua xua tay :“Ai, thôi thôi, vào chỗ đi!”
Đến bây giờ, bầu không khí trong đại điện, mới chậm rãi lới lỏng.
Chờ sau khi trở lại chỗ ngồi, Sở Dịch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn về phía Sở Lưu Ly.
Đôi môi Sở Lưu Ly giật giật, muốn nói gì đó, cuối cùng, chỉ đành uỷ khuất cúi đầu.
Ngẩng đầu, liền chống lại đôi mắt trào phúng kia của An Tuyết Cầm.
Từ sau khi tới ngoài cung, tất cả mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của An Tuyết Cầm.
An Tuyết Cầm nhếch cánh môi, cười lạnh.
Thứ nữ chính là thứ nữ, một chút cũng không thể lên đại sảnh!
Lần này, nói không chừng vị trí thái tử phi của nàng ta cũng giữ không được.
Nghĩ vậy, An Tuyết Cầm từ từ nâng lên khoé môi.
...
Ở một bên, Sở Khuynh Nguyệt cũng từ trung tâm đại điện lui về, an vị.
Sở Khuynh Nguyệt rõ ràng cảm nhận được, bắt đầu từ lúc Hoàng Đế xuất hiện, còn có hai tầm mắt, luôn luôn gắt gao khoá chặt ở trên thân thể nàng.
Ngẩng đầu nhìn lại, một tầm mắt là đến từ Da Luật Đình, một tầm mắt khác, là đến từ nam tử ngồi bên cạnh Hoàng Đế.
Nam tử kia một thân hắc bào rộng rãi, tóc đen nhẵn mịn buộc lên cao.
Mặt hắn rất trắng, là cái loại giống như bệnh bạch tạng.
Cả người nhìn qua, thật là suy nhược.
Mày kiếm mắt sáng, mắt phượng giống như băng lãnh sương đông, giống như đang tiết lộ cái gì đó...
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, theo tầm mắt kia nhìn lại, vừa khéo chạm phải đôi mắt sâu thâm thẳm kia.
Đồng tử màu đen thâm thuý giống như biển đêm yên tĩnh dưới mây trắng, yên tĩnh mà thâm thuý, lại lộ ra rét lạnh cùng túc sát nồng đậm, giờ phút này chính là đang nóng rực nhìn chằm chằm nàng.
Tâm Sở Khuynh Nguyệt cả kinh, chợt, nàng quay đầu...
“Tỷ tỷ... Ngươi đang nhìn Cung ca ca?” Một bên, tiếng nói non nớt vang lên.
Nhìn lại, chỉ thấy Khả Nhi công chúa lúc nãy còn ở trong lòng Đế Hậu vui đùa ầm ĩ, lúc này đã chạy tới sát bên cạnh nàng.
Đôi mắt tinh ranh của Khả Nhi nhìn Sở Khuynh Nguyệt, trong mắt tràn đầy vui mừng :“Tỷ tỷ, Khả Nhi rất thích ngươi, ngươi chơi cùng Khả Nhi, được không?”