Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt co rút.
Không nghĩ tới ngay khi trở về còn có thể gặp lại đôi huynh muội Lâu gia này.
Chỉ là, đến cùng là ai cho nàng ta niềm tin lớn như vậy, vậy mà còn có thể khiến nàng ta nói ra được “Lời nói hùng hồn” này?
Sở Khuynh Nguyệt ban đầu vốn không muốn quan tâm đến nàng ta, trực tiếp hướng phía trong đi vào.
Nhưng ánh mắt Lâu Tiêu Tiêu lại vô cùng tốt, chỉ thoáng nhìn, liền nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt của Sở Khuynh Nguyệt.
Chút trí nhớ gợi lên, nàng lập tức duyên dáng gọi to một tiếng :“Đứng lại!”
Như ý nguyện, bước chân của Sở Khuynh Nguyệt dừng lại.
Lâu Tiêu Tiêu bỏ cánh tay của Lâu Ngọc Ngân ra, nhanh chóng bước về phía trước.
Ý niệm duy nhất trong đầu nàng lúc này chính là, phải mau chóng nhìn xem nữ tử đội mạng che mặt kia rốt cuộc là như thế nào.
Nữ tử trước mặt váy áo xanh nhạt, trang phục kiểu cách lại rất đơn giản, quanh thân toàn là hơi thở đạm mạc.
Nàng đội mạng che mặt, làm cho người ta không thấy rõ dung mạo của nàng, ngược lại lại khiến cho nàng tăng thêm một tia cảm giác thần bí.
Lâu Tiêu Tiêu tỉ mỉ đánh giá Sở Khuynh Nguyệt, thật lâu sau, trong mắt chợt loé lên tia hưng phấn rồi biến mất.
Bởi vì, nàng hoàn toàn không cảm giác được trên người Sở Khuynh Nguyệt không có một chút hơi thở vũ lực nào, nói chung, khi không cảm nhận được hơi thở của đối phương thì chỉ ở dưới hai loại tình huống---
Thứ nhất : Thực lực của đối phương so với nàng còn cao thâm hơn rất nhiều.
Thứ hai : Vũ lực của đối phương thật sự quá yếu, căn bản không dậy nổi dù chỉ là một gợn sóng nhỏ.
Mà hiện tại, Lâu tiểu thư tâm cao khí ngạo, trong não tự động lựa chọn đáp án thứ hai.
Lâu Tiêu Tiêu bây giờ, là Vũ Giai tam cấp, mặc dù không tính là rất cao, nhưng ở tuổi của nàng, cũng coi như là thiên phú không tệ.
Thường ngày, Lâu Tiêu Tiêu được toàn bộ Lâu gia nâng lên cực cao, căn bản không biết thế nào là trời cao đất rộng.
Nàng tuyệt đối không đồng ý thừa nhận nữ tử trước mắt thực lực cao xa hơn nàng!!!
“Ngươi nói ta?” Thấy Lâu Tiêu Tiêu đánh giá mình, Sở Khuynh Nguyệt cúi đầu, khoé môi không chút dấu vết, gợi lên một nụ cười nguy hiểm nhợt nhạt.
“Ngươi thật sự là Tuyệt vương phi?” Ánh mắt Lâu Tiêu Tiêu không tốt.
Sở Khuynh Nguyệt khẽ nhíu mày :“Hình như là có chuyện như vậy.”
Sắc mặt Lâu Tiêu Tiêu tối sầm lại, chợt, lại lần nửa ngẩng đầu thật cao :“Ngươi có tư cách gì trở thành Tuyệt vương phi?”
“Ta có tư cách hay không, ngươi quản được?” Hai tay khoanh trước ngực, Sở Khuynh Nguyệt đứng thẳng người, đánh giá Lâu Tiêu Tiêu.
“Ta đương nhiên quản được! Ta là vị hôn thê của Tuyệt---” Lâu Tiêu Tiêu hiện tại đã nhận định thân phận này, dù chết cũng không buông bỏ.
Tuyệt...
Nghe Lâu Tiêu Tiêu gọi Cung Dạ Tuyệt như vậy, sắc mặt Sở Khuynh Nguyệt hơi hơi trầm xuống.
Cừ thật, nàng đây còn chưa từng xưng hô thân thiết với hắn như vậy đấy!!
“Cho nên thì sao? Ngươi muốn như thế nào?” Sở Khuynh Nguyệt lại nhìn Lâu Tiêu Tiêu, trong mắt đều là hàn băng lạnh lẽo.
“Ta muốn đấu với ngươi---” Lâu Tiêu Tiêu xăn óng tay áo lên, ngón tay chỉ thẳng về phía Sở Khuynh Nguyệt :“Kẻ yếu, sẽ không có tư cách đứng ở bên cạnh Tuyệt.”
Nàng đã nhận định nữ tử trước mặt này không có thực lực gì, nàng chỉ là muốn để cho nàng ta biết khó mà lui!
“Tỷ thí? Ngươi tự mình chơi đi.” Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng cười ra tiếng.
Theo như nàng biết, Lâu gia cùng Âu Dương gia đều giống nhau, đồng thời đều là đại gia tộc lớn nhất Tây Trạch.
Nàng tạm thời không muốn bở vì bản thân mà khiến cho Cung Dạ Tuyệt đắc tội với người của Lâu gia.
Vì thế, Sở Khuynh Nguyệt nâng bước, tiếp tục đi vào bên trong.
Lâu Tiêu Tiêu cho rằng Sở Khuynh Nguyệt không dám, tâm tư vừa chuyển, nàng nói :“Chúng ta không so vũ lực!”
Bước chân Sở Khuynh Nguyệt bị khoá lại.
Nàng dừng lại, trêu chọc nhìn về phía Lâu Tiêu Tiêu.
“Ta cũng không làm khó dễ ngươi, ta biết ngươi vũ lực không ổn, sẽ không luận về vũ lực, đỡ đến lúc đó ta thắng cũng bị người ta nói thắng không vẻ vang. Cho nên, chúng ta đua ngựa!”
Tia sáng trong mắt Sở Khuynh Nguyệt chợt loé.
Đua ngựa... Hình như là có chút tư vị.
Dù sao cuộc sống gần đây quá nhàm chán rồi, không bằng tìm chút gì chơi cũng không tệ?
Vẻ hứng thú trong mắt Sở Khuynh Nguyệt tăng lên, nàng cười :“Được, ta đấu với ngươi---”