Đến gần Sở Khuynh Nguyệt, Cẩm Nhi ở bên tai nàng khẽ hỏi :“Tiểu thư, là thật vậy chăng? Hắn thật là Cung Dạ Tuyệt có hôn ước với tiểu thư kia sao?”
“Như ngươi đã thấy.”
Khoé môi của Cẩm Nhi hơi run rẩy. Nhưng cũng chỉ trong nửa khắc, Cẩm Nhi nghĩ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng, vẻ mặt có chút khổ não :“Tiểu thư, vừa rồi người đắc tội Sở tướng quân, về sau nên làm sao bây giờ? Sở Tướng quân khẳng định sẽ không bỏ qua cho tiểu thư.”
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt nhếch lên, trong mắt hiện ra vài phần lãnh ý :“Cái lão già kia... Cũng không làm gì được ta!”
“Lão hỗn đản Sở Dịch kia, cứ giao cho ta xử lý.” Bên cạnh, Cung Dạ Tuyệt cũng từ từ lên tiếng.
Hắn đứng thẳng, đôi mắt sâu thẳm, tựa như hầm băng sâu không thấy đáy, chỉ là lúc này, lại mang theo vài tia tiếu ý :“Nữ nhân, chúng ta đi.”
Dứt lời, trực tiếp kéo Sở Khuynh Nguyệt đi---
“Cung Dạ Tuyệt, nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chặt đứt tay ngươi!”
“Cung Dạ Tuyệt, buông ra!”
“Cung Dạ Tuyệt, ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi...”
Âm thanh càng ngày càng xa, hai bóng nười, cũng đi càng xa.
Phía sau, Cẩm Nhi nhìn hai người đẩy đẩy trước mắt, không biết nên nói gì.
Nhìn tình hình bây giờ, hình như cũng chỉ có vị cô gia tương lai này mới có thể chọc tiểu thư phát điên như vậy.
Bất quá, nhìn hai người này, lại rất là xứng đôi. Khắp Phong Lạc quốc, có ai dám gọi Sở đại tướng quân là 'Lão già kia', 'Lão hỗn đản'?
Cũng chỉ có tiểu thư cùng cô gia tương lai của nàng mới dám gọi như thế!
Cẩm Nhi lắc lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, liền chạy nhanh đuổi theo.
------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một-----
Đây là một trạch viện tinh xảo, nhìn bên ngoài thì rất bình thường, nhưng đi vào trong thì cảnh sắc lại rất đặc biệt.
Non xanh nước biếc, khung cảnh bốn phía thật là thanh nhã.
Gió nổi lên, hương cỏ xanh cách đó không xa, từng trận từng trận dập dềnh đưa đến.Bên ngoài trạch viện, Cung Dạ Tuyệt chỉ vào trong sân :“Trước lúc đại hôn, ngươi cứ ở nơi này.”
Phía sau, Sở Khuynh Nguyệt nhếch môi :“Chỗ ở, ta tự mình có biện pháp.”
Nữ nhân, vĩnh viễn không cần dựa vào nam nhân!
Xoay người, nhìn về phía Cẩm Nhi đang đuổi tới :“Cẩm Nhi, chúng ta đi.”
“A? Tiểu thư, này...” Cẩm Nhi trừng mắt nhìn trạch viện tinh xảo trước mắt, có chút kinh ngạc.
Hiện nay, bọn họ khẳng định không thể trở về Tướng quân phủ được nữa, nếu muốn tìm chỗ dừng chân, cũng không phải là chuyện dễ. Trước mắt có sẵn nơi trú ngụ, còn nữa, Cung Dạ Tuyệt này lại là phu quân tương lai của tiểu thư, tiểu thư vậy mà không tiếp nhận?
“Ân?” Thấy Cẩm Nhi do dự, Sở Khuynh Nguyệt khẽ hừ một tiếng.
Thân mình Cẩm Nhi run lên, cúi đầu :“Cẩm Nhi đều nghe theo tiểu thư.”
Sở Khuynh Nguyệt xoay người, định rời đi, lại bị Cung Dạ Tuyệt giữ chặt---
“Nữ nhân, ngươi cũng không phải là một mình... Vì sao ngươi không hỏi ý kiến của con ta?” Nói xong, đưa tay chỉ chỉ bụng Sở Khuynh Nguyệt :“Ngươi xem, con ta cũng cam chịu...”
Khoé mắt Sở Khuynh Nguyệt chớp chớp.
Con của hắn? Đứa nhỏ này cũng mới được một tháng, nó có thể biết cái P*(chữi tục)!!
Ngẩng đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, Sở Khuynh Nguyệt mấp máy môi, muốn phản bác, lại chỉ thấy Cung Dạ Tuyệt nói chuyện với Cẩm Nhi :“Tiểu thư nhà ngươi chính là trời của ngươi đúng không?”
Cẩm Nhi bởi vì hai chữ 'con ta' mới vừa rồi làm cho choáng váng, Cẩm Nhi ngơ ngẩng gật gật đầu.
“Ngươi không muốn tiểu thư nhà ngươi chịu khổ đúng không?”
Cẩm Nhi lại gật đầu.
“Vậy ngươi cũng tán thành nàng ở nơi này đúng không?”
Cẩm Nhi tiếp tục gật đầu.
“Tốt lắm! Thiểu số phục tùng đa số!” Trong mắt Cung Dạ Tuyệt loé ra vài tia y quang, hắn nâng môi, nở nụ cười :“Ngươi xem, hai người bên cạnh ngươi cũng đều đồng ý ở nơi này, vì sao ngươi có thể bở vì ý tưởng ích kỷ của mình, làm trái ý nguyện của bọn họ, để cho bọn họ đi theo ngươi chịu khổ?”