“Không đó, hắn với ngươi vốn chính là như vậy, ta vì sao phải xin lỗi?” Tô Mặc Vũ không cam lòng giãy dụ. Nàng cho rằng, Sở Khuynh Nguyệt nhất định sẽ không dám động vào nàng, ít nhất là ở trước mặt mọi người, tuyệt đối sẽ không dám động vào nàng…
“Phải không? Công chúa hẳn là biết hai tay ta đây đều dính đầy máu tươi, chắc công chúa đã nghe qua bên ngoài đồn đãi về ta rồi, chỉ sợ là đã biết chuyện ta đã giết Sở Lưu Ly cùng An Tuyết Cầm đi… Ngươi vẫn cảm thấy, ta sẽ không dám động nvào ngươi sao?”
Vừa nói, lực đạo trong tay của nàng càng thêm buộc chặt.
Sở Khuynh Nguyệt bây giờ, giống như tử thần giáng thế.
Trong đôi mắt lạnh lùng kia, tràn ngập giết chóc.
Tô Mặc Vũ cho tới nay không sợ trời không sợ đất, lúc này toàn thân lại hơi run run.
Nàng cầu cứu nhìn về phía Da Luật Đình, nhưng mà Da Luật Đình lại giống như cái gì cũng đều không nhìn thấy, chỉ tuỳ ý thưởng thức rượu trong chén---
Chuyện của Tô Mặc Vũ, liên quan gì đến hắn?
Lại nhìn về hướng Lạc Đế ngồi trên ghế cao, Lạc Đế cũng giống như không nhìn thấy---
Nếu như Tô Mặc Vũ thật sự chết ở nơi này, hắn liền thực sự mượn cớ này trực tiếp đánh chết Sở Khuynh Nguyệt.
Cuối cùng, Tô Mặc Vũ nhìn về phía triều thần, đám triều thần kia bỡi vì hành động của Lạc Đế nên cũng không dám lên tiếng.
Toàn thân Tô Mặc Vũ càng run mạnh hơn, nàng chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn. Giờ khắc này, nàng rốt cuộc có lý do tin tưởng, nữ tử này, thật sự dám giết nàng!
Khẽ cắn răng, cuối cùng, Tô Mặc Vũ mở miệng :”Tốt, ta sẽ nói với ngươi…”
Chỉ là lới còn chưa nói hết, lại bị Sở Khuynh Nguyệt cắt lời :”Không phải xin lỗi ta, mà là với hắn…”
Dứt lời, nàng đưa tay chỉ sang Cung Dạ Tuyệt nơi đối diện.
Cung Dạ Tuyệt ngoài ý muốn nhìn Sở Khuynh Nguyệt. Hắn không ngờ tới Sở Khuynh Nguyệt sẽ bỡi vì hắn bị nhục nhã màa tức giận.
Đáy mắt, chậm rãi nhiễm lên mấy tia tiếu ý, lại mang theo vài tia trách cứ. Nhưng đến cùng, lại nồng đượm vẻ sủng nịch.
Tô Mặc Vũ không dám nghĩ nhiều nữa, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt :”Tuyệt Vương gia, ta… Ta vì lời nói vừa rồi của mình thành thật xin lỗi ngươi.”
Vừa nói xong, Sở Khuynh Nguyệt liền buông lỏng tay ra, cười lạnh :”Công chúa nếu sớm biết thức thời một chút, thì sẽ không phải chịu khổ rồi.”
Nàng cười lạnh thu tay, lúc xoay người, như cố ý lơ đãng lộ ra dấu hiệu Như Ý Phường trên ống tay áo của nàng, đến dần Tô Mặc Vũ, nàng nở nụ cười :”Công chúa hình như rất thích bộ y phục này của ta, tháng sau ngươi có thể đi Như Ý Phường nhìn thử, tháng sau hoặc là cuối tháng sau, Như Ý Phường sẽ ra mắt y phục kiểu dáng này…”
Tô Mặc Vũ chỉ cảm thấy đầu “ông” một tiếng, trong đầu liền trống rỗng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Sở Khuynh Nguyệt, mặt cắt không còn giọt máu.
Nàng muốn nổi giận, nưng mà, người xung quanh không một ai nguyện ý giúp nàng, chuyện này bảo sao nàng có thể phát nóng đây?
Cuối cùng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nuốt buồn bực vào trong bụng.
Tô Mặc Vũ biết, hôm nay nàng ở tại Phong Lạc quốc này xem như đã hoàn toàn mất hết thể diện.
Nàng không cam lòng a! Không cam lòng!
Mười ngón tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay, Tô Mặc Vũ nghiến răng “kèn kẹt”.
Trò khôi hài này, lợi dụng lời xin lỗi của Tô Mặc Vũ mà chấm dứt.
Lạc Đế có chút tiếc hận nhìn những việc phía dưới. Nếu như có thể, khiến cho Sở Khuynh Nguyệt giết chết Tô Mặc Vũ, điều đó cũng không tồi. Đến lúc đó, hắn có thể danh chính ngôn thuận đánh chết Sở Khuynh Nguyệt xem như chủ trì công đạo cho Thiên Khải quốc, Thiên Khải cũng sẽ không đến mức vì một công chúa mà gây chiến cùng Phong Lạc.
“Hoàng Thượng làm sao thở dài vậy? Thế nào? Rất thất vọng?” Sở Khuynh Nguyệt đã nhận ra tiếng thở dài kia của Lạc Đế. Nàng nâng đầu mày lên, trêu chọc nhìn về phía hắn, hỏi.