Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 94: Chương 94: Gặp vua Tây Trạch 1.




Cung Dạ Tuyệt híp mắt, nhìn theo hướng hắc y nhân rời đi. Khoé môi, chậm rãi gợi lên một độ cong.

Cho đến khi bóng dáng kia hoàn toàn biến mất, hắn mới quay đầu.

Tầm mắt đảo qua căn phòng y ám yên tĩnh cách vách, Cung Dạ Tuyệt chợt nhíu mày.

Nữ tử này, lại an ổn như vậy.

Hắn tất nhiên không tin nàng không thể không phát hiện động tĩnh bên ngoài, chỉ là do nàng không muốn để ý tới thôi.

Qủa thật không nằm ngoài dự đoán của hắn. Bên này, Sở Khuynh Nguyệt nhận thấy động tĩnh bên ngoài biến mất, lúc này mới xoay người, trong miệng nói nhỏ :”Rốt cục cũng có thể yên ổn ngủ…”

--- ----Thiên tài cuồng phi, cưới một được một---- ----

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng, chung quanh Tuyệt Vương phủ đều lộ ra một hơi thở quỷ dị, trong không khí, dường như còn xen lẫn mùi cháy khét.

Đám nha hoàn nô tài kia, đều giống nhau cũng không dám chậm trễ như thường ngày nữa, từ sáng sớm, cả đám đều nhanh chóng rời giường.

Ngấm ngầm, trong lòng bọn họ còn sợ hại, thảo luận đủ kiểu về chuyện hôm qua.

“Chu Xảo Vân thực sự bị thiêu chết?” Có người đột nhiên hỏi ra tiếng.

Lập tức có người tiếp lời :”Còn không sao… Ngươi không nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm qua Vương gia nhẫm tâm ra lệnh đâu, ai dám trái lại lời của hắn a?”

“Cũng không trách, Chu Xảo Vân quá kiêu ngạo rồi, thường ngày cứ ỷ vào phụ thân mình, không từ bất luận việc xấu nào, hiện tại mới có kết cục này…”

“Đừng nói nữa, Vương gia thật sự rất ngoan độc a… Còn có nữ tử đi bên cạnh Vương gia kia nữa…”

“…”

Âm thanh nghị luận ồn ào không ngớt, đột nhiên có người “Hư” một tiếng. Mấy người vây cùng nhau lập tức tản đi, không dám tiếp tục nhiều lời nữa.

Bọn họ lui sang một bên, ngẩng đầu nhìn về hướng người đang đi tới.

Từ ánh mắt nhìn ra trong sân chậm rãi xuất hiện thêm hai người, mọi người chỉ cảm thấy hô hấp như bị kiềm hãm.

Nữ tử váy áo màu tím thanh lịch, tóc đen được vấn cao, chỉ cài một cây trâ, phượng ngọc bích, lại giấu không được dáng người phong tình ; tóc dài theo gió khẽ tung bay, vài sợi phân tán trên trán, thanh nhã thoát tục.

Mạng che mặt cùng màu che trên mặt đem khuôn mặt của nàng hoàn toàn che mất, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.

Như thế, càng khiến cho mọi người nổi lên tò mò.

Mọi người mặc dù không thấy rõ hình dáng dưới mạng che mặt của nàng, nhưng nhìn đôi mắt kia, liền thấy được vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng.

Hiện tại, ở trong lòng bọn họ, Tuyệt Vương từ lúc đầu là cỏ dại, lúc này biến thành nhân vật thần thông quản đại.

Nữ nhân Tuyệt Vương nhìn trúng, càng không thể là kẻ đầu đường xó chợ.

Nghĩ đến điểm này, mọi người đối với dáng vẻ của nàng càng thêm tò mò.

Cung Dạ Tuyệt đi bên cạnh nàng, một thân hắc bào dài, đen bóng. Môi mỏng hơi mím, hắn lạnh mắt đảo qua, tầm mắt xẹt qua trên người bọn họ.

Trong khoảnh khắc kia, mọi người đều cảm nhận được hàn ý vô tận, như vậy mới dời tầm mắt, không dám nhiều lời đánh giá.

Đến tận lúc này, khoé môi Cung Dạ Tuyệt mới nhẹ nhàng nâng lên.

Hắn nắm tay Sở Khuynh Nguyệt, đi về phía trước.

Sở Khuynh Nguyệt ngẩn ra, muốn kéo tay hắn ra, lại bị hắn càng nắm chặt hơn.

Lực đạo của Cung Dạ Tuyệt rất lớn, gắt gao nắm trọn bàn tay của Sở Khuynh Nguyệt, không cho nàng có cơ hội tránh thoát, chậm rãi đi lên phía trước.

Hai người, mười ngón tay đan xen, gắt gao gắn bó.

Đám hạ nhân xung quanh còn chưa kịp lui xuống, nhìn hai người thân mật như vậy, trong mắt không khỏi sinh sôi vài phần hâm mộ.

Thật đúng là chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên a…

Khoé mắt Sở Khuynh Nguyệt run run, lúc này, Cung Dạ Tuyệt là đang muốn làm gì a?

“Này, Cung Dạ Tuyệt, chúng ta đang đi đâu vậy?” Tránh không thoát, dứt khoát không tiếp tục uổng phí sức lực nữa, Sở Khuynh Nguyệt theo sau lưng hắn, hỏi.

Phía trước, Cung Dạ Tuyệt nắm tay nàng càng chặt :”Tiến cung…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.