Tiếng hô kia truyền vào, thân mình Cung Thiên Lăng sựng lại một chút. Kim thương ban đầu còn sừng sững, lúc này chỉ trong nháy mắt liền héo rũ.
Sắc mặt của hắn đen lại, quay đầu.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng màu lục, hướng về phía âm thanh truyền đến mà đánh tới.
Người tới cả linh, lại không dám tránh đi, sau khi bị lục quang đánh vào người, lúc này mới hấp hối nói :”Vương gia… Tuyệt Vương tiến cung…”
Cung Thiên Lăng bỗng chốc đứng lên :”Vạn nhất hắn phát hiện độc trên người lão bất tử kia…”
Mị Cơ kéo Cung Thiên Lăng lại, mị nhãn như tơ, ghé vào lỗ tai hắn thổi khí :”Vương gia, ngài không tin Mị Cơ sao?”
Dứt lời, bàn tay yếi đuối không xương của nàng, phủ lên thứ gì đó ở dưới thân của Cung Thiên Lăng, nhè nhẹ chuyển động.
Từng trân tê dại kéo đến, thứ ban đầu héo rũ kia dần dần bành trướng.
Mắt Cung Thiên Lăng tốii sầm lại, ổn định thân thể Mị Cơ, vật cực đại vừa mới bành trướng xâm nhập vào cơ thể Mị Cơ :”Bổn vương tin ngươi… Ngươi chính là cháu gái duy nhất của Quỷ Bà Bà mà.”
“A…”
Trong phòng, tiếng ngâm nga không ngớt.
--- ------ -----
Cùng lúc đó, một nơi khác, một cổ xe ngựa tinh xảo, từ Tuyệt Vương phủ đi ra, đi về phía Hoàng Cung.
Mây trời trong xanh, ánh mặt trời cao cao chiếu xuống.
Một đường, Cung Dạ Tuyệt không nói gì.
Hắn khép hờ mắt, mày hơi hơi nhíu lại, mi mày tựa như hàn băng vạn năm âm lãnh.
Sở Khuynh Nguyệt ngồi ở đối diện, nhìn hắn như vậy, cảm thấy hơi hơi bất nhẫn, ẩn ẩn nỗi lên một tia thương tiếc.
Nàng chưa từng nhìn thấy hắn như vậy.
Cho tới bây giờ, ở trong ấn tượng của nàng, Cung Dạ Tuyệt phúc hắc vô sĩ, sẽ không dễ dàng để lộ cảm xúc như vậy.
Nhìn hai hàng lông mày như sắp đang dính lại, Sở Khuynh Nguyệt bỗng dung sinh ra một loại xúc động, muốn vươn tới thay hắn vuốt thẳng lại.
Đột nhiên, Cung Dạ Tuyệt mở mắt.
Trong mắt hiện lên vài tia trêu tức, khoé môi hắn kéo lên, nhìn Sở Khuynh Nguyệt :”Vi phu biết rõ bản thân tư chất hơn người, nương tử cũng không cần nhìn ta như vậy, bằng không… Ta sẽ thẹn thùng…”
Sở Khuynh Nguyệt có chút bực bội dời đi tầm mắt, chợt, khoé môi lại khẽ vươn lên…
Tư chất hơn người… Thẹn thùng…
Những lời vô sỉ này, hắn cũng thực không biết xấu hổ nói ra được!
Nàng làm sao có thể đột nhiên cảm thấy hắn có chút làm cho người ta đau lòng chứ?
Sở Khuynh Nguyệt liếc xéo hắn, không nói thêm lời nào.
Nụ cười nơi khoé môi Cung Dạ Tuyệt càng sâu…
Hắn phát hiện, mặc kệ trong lòng có muộn phiền gì, chỉ cần ở cùng nữ tử này, dường như, tâm tình của bản thân sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Không biết mất bao lâu, xe ngựa mới dừng lại ở ngoài cửa cung Tây Trạch.
Cung Dạ Tuyệt đi xuống kiệu trước, khi Sở Khuynh Nguyệt muốn đi xuống, hắn vươn tay, thuận thế chụp tới, gắt gao ôm chặt Sở Khuynh Nguyệt vào trong lòng.
Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy mấy thị vệ đứng canh ngoài cửa cung đang nhìn chằm chằm bọn họ, trên mặt, không cảm giác được vài tia đỏ ửng đang xâm chiếm đôi má.
Có thể thấy được vẻ không tự nhiên của Sở Khuynh Nguyệt, tâm tình Cung Dạ Tuyệt cực kỳ tốt :”Chúng ta đi.”
Hai người đi về phía trước, khi đi qua cửa cung, liền bị đám thị vệ kia ngăn lại.
Đám thị vệ này vừa rồi còn đang đắm chìm bên trong cảnh tượng hai người loan phượng hoà minh, lúc này thấy bọn họ muốn vào cung, mới nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
Cung Dạ Tuyệt mặt không đổi sắc, hắn hơi hơi rũ mắt xuống, từ trong lòng lấy ra một lệnh bài.
Trên lệnh bài màu vàng kia, chữ “Tuyệt” có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Có thị vệ đã sớm nghe được tin tức Tuyệt Vương đã trở lại, kinh hãi.
“Thì ra là Tuyệt Vương gia! Thuộc hạ có mắt không tròng, thỉnh xin Tuyệt Vương thứ tội.”
Khoé môi Cung Dạ Tuyệt nhếch lên, nhưng cũng không nhiều lại, trực tiếp kéo Sở Khuynh Nguyệt, đi vào bên trong hoàng cung…