“Ngươi không muốn gả cho ta đến vậy sao?” Cung Dạ Tuyệt đột nhiên yên lặng một lát, rồi sau đó mở miệng.
“Không muốn!” Không hề nghĩ ngợi, Sở Khuynh Nguyệt trực tiếp mở miệng.
“Vì sao?”
“Không vì cái gì cả!”
“Vì sao không vì cái gì cả?” (…)
“KAO! Cung Dạ Tuyệt, ngươi đùa cợt ta đủ chưa?” Sở Khuynh Nguyệt nổi giận!
“Dù sao tương lai ngươi cũng sẽ phải lập gia đình, không bằng hai ta cùng nhau sống qua ngày đi…”
Cung Dạ Tuyệt bỗng nhiên nở nụ cười, môi mỏng dưới lớp mặt nạ, chậm rãi gợi lên độ cong, hắn cười :”Bằng vào chuyện ngươi ngủ với ta… Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta…”
“…”
Cung Dạ Tuyệt… Mặt ngươi thật đúng là dày!!
Rõ ràng chịu thiệt là nàng!
Sở Khuynh Nguyệt vừa muốn phản bác lại, dạ dày, lại bốc lên.
Sắc mặt trắng bệch…
Cung Dạ Tuyệt nhận ra sự khác thường của nàng, đưa tay, chế trụ cổ tay nàng.
“Cung Dạ Tuyệt, ngươi biết y thuật?”
Cung Dạ Tuyệt không trả lời nàng, chỉ sau một lát, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vài phần khác thường…
“Ngươi có thai?”
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt run rẩy, cũng không trả lời.
Cung Dạ Tuyệt buông tay nàng xuống, hắn ngưng trọng, nhìn về phía nàng :”Ngươi cũng đã đem mầm móng của ta mang đi, vì sao còn không chịu gả cho ta?”
“Vô sỉ!” Sở Khuynh Nguyệt cắn răng nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt.
“Vô si? Ngươi thích tên này? Vậy sẽ để lại cho con trai ta dùng cũng được…” (…)
Sở Khuynh Nguyệt thề, cho tới bây giờ chưa có ai làm cho nàng phát điên cùng bất đắc dĩ như vậy.
Bên ngoài, chợt truyền đến một tiếng bước chân ào ào đi đến.
Ánh mắt Cung Dạ Tuyệt hiện lên sắc tối :”Nữ nhân, chăm sóc thật tốt bản thân cùng con ta…”
Dứt lời, như một trận gió xẹt qua, chợt, trước mắt, cũng không còn bóng dáng của Cung Dạ Tuyệt nữa.
Sở Khuynh Nguyệt ngồi thẳng thân mình, nhìn hai ba tỳ nữ đang từ ngoài sân đi vào…
“Đại tiểu thư, Tướng quân hạ lệnh, để cho ngài chuyển về sân trước kia.”
“Ân?” Sở Khuynh Nguyệt nhíu mày, đáy mắt hiện ra một trận lãnh ý.
Lão già kia…
Hiện tại biết nàng còn có giá trị lợi dụng?
Liền quay lại nịnh bợ nàng?
Thật có lỗi! Nàng mới không ở dưới trướng của hắn!
“Ta ở viện này rất tốt, vì sao phải chuyện?”
Một tỳ nữ hơi lớn tuổi nghe vậy, tiến lên, ngượng ngùng cười cười :”Đại tiểu thư, hoàn cảnh sân này khôn tốt lắm, Tướng quân lựa chọn cho ngài, chính là sân viện tốt nhất trong phủ, trước kia, ngay cả nhị tiểu thư la hét muốn ở trong đó, Tướng quân cũng không bằng lòng…”
“Hoàn cảnh không tốt?” Không đợi tỳ nữ kia nói xong, Sở Khuynh Nguyệt hỏi ngược lại :”Ấy… Ngươi trở về hỏi lại Tướng quân, nếu đã biết hoàn cảnh sân này không tốt, lúc trước vì sao còn muốn cho ta ở nơi này?”
“Này…” Tỳ nữ kia nhất thời nghẹn họng.
Nguyên nhân lúc trước đại tiểu thư bị đuổi tới viện này có ai mà không biết a?
Nhưng mà hiện tại, xưa đâu bằng nay!
Từ sau khi ở Hoàng cung trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Danh dự của hai vị tiểu thư, quả thật là hoàn toàn điên đảo.
Phế vật ngày xưa, bây giờ, đã biến thành thiên tài cao nhất!
Mà thiên tài Sở Lưu Ly ngày xưa, cũng từ sau khi nàng trở về từ Hoàng cung, đã bị Sở tướng quân nhốt lại, mặc kệ Sở Nhị phu nhân cầu tình như thế nào, cũng không có nửa điểm tác dụng!
“Đại tiểu thư, ngài đừng làm khó dễ nhóm nô tì…”
“Ta cũng không làm khó dễ các ngươi, cửa ở phía sau đầu, các ngươi thích đi thì đi, thích ở thì ở.” Sở Khuynh Nguyệt tựa vào một bên, nhìn quanh bốn phía, cười lạnh.
Muốn nàng chuyển khỏi nơi này? Nằm mơ!
Viện này tuy rằng cũ nát, nhưng là chỗ khuất nhất trong Tướng quân phủ, mỗi lần đi ra ngoài, chỉ cần phi qua bức tường đó là được, cực kỳ thuận tiện!