Tô Mặc Vũ lại thay đổi vẻ mặt uỷ khuất, mang theo vài tia nức nở, nàng nhìn Da Luật Đình :”Đình ca ca, chúng ta trở về đi, ta không muốn ra bên ngoài chơi, ta không muốn nhìn thấy nàng ta, nàng ta khinh người quá đáng…”
Da Luật Đình nhíu mày :”Mặc Vũ, mới vừa rồi, quả thực là muội không đúng.”
“Đình ca ca, huynh còn che chở cho nàng ta!”
Tô Mặc Vũ phẫn hận trừng mắt Sở Khuynh Nguyệt, tiện đà hung hăng giậm chân một cái, xoay người---
“Huynh không đi, ta tự mình đi là được rồi!”
Dứt lời, quay đầu bỏ đi.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc quay đầu đi, thân thể của nàng, hung hăng va phải một thân thể nho nhỏ khác.
“Phanh---“
“Ôi!”
Tô Mặc Vũ kinh hô ra tiếng, chờ sau khi thấy người trước mắt, càng thêm phẫn nộ.
Trước mặt, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương chừng sáu bảy tuổi đang nằm trêm mặt đất.
Nha đầu kia, cũng dám cản đường nàng!
Giờ phút này, tất cả mọi cảm xúc cộng cả phẫn nộ mới vừa rồi, cuồn cuộn phát ra.
Tô Mặc Vũ đứng dậy, không khỏi tức giận kéo Khả Nhi đang té ngã sấp xuống một bên, giương tay, liền muốn tát qua---
“Hay cho đứa nhóc nhà ngươi, dám cản đường ta!”
Nhưn mà, ngay khi tay nàng sắp đụng tới mặt Khả Nhi, tay giữa không trung, liền bị một cánh tay khác mạnh mẽ bắt lại.
Trước mắt, Sở Khuynh Nguyệt hung hăng túm tay nàng, không để cho nàng nhúc nhích chút nào.
“Sở Khuynh Nguyệt, ngươi còn muốn làm gì?” Tô Mặc Vũ thét chói tai.
Quanh thân Sở Khuynh Nguyệt tản ra lãnh ý, nhìn Tô Mặc Vũ, đáy mắt chớp động vẻ nguy hiểm :”Công chúa, nơi này, không phải là Thiên Khải quốc của các ngươi, ở trên địa bàn của người khác, cũng không phải cho ngươi đến làm càn!”
Khuynh Nguyệt nói xong, nguy hiểm trong mắt càng lan tràn.
Tình cảnh mới vừa rồi, nàng đều đã hoàn toàn nhìn vào trong mắt.
Nếu như nàng không tiến lên ngăn lại Tô Mặc Vũ, cái tát kia, khẳng định sẽ nặng nề dừng ở trên mặt Khả Nhi!
Tiểu hài tử, làm sao có thể chịu nổi đánh đập như vậy?
Khả Nhi sớm đã sợ tới mức lẩn trốn về phía sau---
“Tỷ tỷ, đại thẩm này thật đáng sợ, nàng muốn đánh Khả Nhi… Ô ô… Thật đáng sợ.” Khả Nhi sợ tới mức khóc thành tiếng.
“Xú nha đầu, ngươi kêu ai là đại thẩm, ta đánh chết ngươi!” Nàng vươn bàn tay khác lên, thân mình xông về trước, ý muốn đánh cho bằng được Khả Nhi.
Tô Mặc Vũ giận a---
Ở Thiên Khải, nàng là công chúa mà mọi người muốn tới gần mà gần không được.
Đến Phong Lạc này, đúng là chịu đủ mọi người cười nhạo, khi nhục*(khi dễ, nhục nhã)!
Lúc nãy một Sở Khuynh Nguyệt còn chưa tính, hiện tại, ngay cả một tiểu nha đầu cũng dám cười nhạo nàng!
Quanh thân Tô Mặc Vũ, giờ phút này tản ra ánh sáng lục sắc, đáy mắt hiện ra sát ý :”Sở Khuynh Nguyệt, ta nói cho ngươi biết, hôm nay bản công chúa, nhất định phải phạt xú nha đầu này, ngươi quản được ta sao?”
Nàng quả thật không động được Sở Khuynh Nguyệt, nhưng mà, xú nha đầu này, nàng làm sao không dám đi dạy dỗ nó chứ?
Nghĩ như thế, Tô Mặc Vũ mạnh mẽ tránh thoát khỏi Sở Khuynh Nguyệt, phi thân tiến lên, hướng thẳng về phía Khả Nhi bay tới.
Giờ khắc này, Tô Mặc Vũ rõ ràng đã phát rồ.
Nàng thậm chí dùng đến mười phần lực đạo, đi đối phó Khả Nhi.
Khả Nhi sợ tới mức sững sờ đứng yên tại chỗ…
Da Luật Đình cũng như thế. Hắn không nghĩ tới Tô Mặc Vũ sẽ cùng một tiểu hài tử so đo!
Chờ Da Luật Đình lấy lại tinh thần, lúc nghĩ muốn đi lên cứu Khả Nhi, lại chỉ thấy phía trước, một luồng khói trắng nổi lên.
Cùng lúc đó, truyền đến một tiếng nổ, theo đó, còn có tiếng nói lành lạnh của Sở Khuynh Nguyệt---
“Ôi? Ta nói này Thiên Khải công chúa, nay cũng không phải là lễ tết qua năm mới, ngươi cần gì hành lễ lớn với ta như thế? Hơn nữa, ngươi thân là công chúa, làm sao có thể quỳ lạy bình dân bách tính như ta chứ?”