Biểu cảm dưới mặt nạ của Cung Dạ Tuyệt, Sở Khuynh Nguyệt căn bản nhìn không thấy, chỉ biết là trong mắt của hắn hiện lên vẻ trêu chọc vô tận.
Hắn nhìn nàng, cuối cùng lộ ra chút ý cười :”Về sau nhớ kỹ khi gặp chuyện gì cũng đừng thể hiện, mọi việc có ta, có chuyện gì cứ tìm ta là được.”
Cung Dạ Tuyệt từ phòng Sở Khuynh Nguyệt đi ra ngoài, mới vừa đi ra ngoài, liền thấy thành viên của Ám Dạ Các đi đến.
“Chủ tử, sự tình có đầu mối.”
“Ân?”
“Người đuổi giết phu nhân ban sáng, là Lạc Đế.”
Đôi đồng tử của Cung Dạ Tuyệt hơi giãn ra.
Là hắn!
Cung Dạ Tuyệt đã sớm biết Lạc Đế này không phải là thứ gì tốt lành. Từ lúc hắn đem Sở Khuynh Nguyệt tứ hôn cho mình.
Lúc trước Sở Khuynh Nguyệt vẫn là một “Phế vật”.
Một đạo tứ hôn này của hắn, là mượn cơ hội nhục nhã hai người.
Lúc này, Sở Khuynh Nguyệt thoát khỏi danh xưng phế vật, thậm chí còn biến hoá nhanh chóng, biến thành thiên tài.
Đây, đương nhiên khiến cho tâm tư của Lạc Đế thất bại.
Trong mắt Cung Dạ Tuyệt nổi lên sát ý, hơi thở quanh thân, giống như hàn đàm, lạnh đến thấu xương.
Hai tay nắm chặt thành đấm, hắn nghĩ, hắn trước tiên cần phải màng nàng rời đi…
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi…” Hoà hoãn lại thần sắc, hai mắt Cung Dạ Tuyệt khép hớ, tuỳ ý mở miệng.
“Dạ.” Người tới liền muốn rời đi, đột nhiên, lại bị Cung Dạ Tuyệt gọi lại :”Đợi chút, ngươi vừa rồi mới kêu nàng là gì?”
“A?” Bước chân của người nọ bị khoá lại, trong đầu trống rỗng.
“Ta hỏi ngươi… Mới vừa rồi ngươi gọi Sở Khuynh Nguyệt là gì?” Ngữ khí của Cung Dạ Tuyệt nhàn nhạt, nghe không rõ ý tứ trong lời nói.
Người nọ chỉ nghĩ là chính mình đã nói sai gì rồi, toàn thân phát run. Thật lâu sau, theo kẽ răng phun ra hai từ :”Phu… Phu nhân…”
“Ân, kêu không sai. Trở về lĩnh thưởng đi.” Khoé môi Cung Dạ Tuyệt giương lên.
Thân mình người nọ run lên, chỉ sợ Cung Dạ Tuyệt là đang nói ngược.
Nhưng khi ngẩng đầu, trộm chăm chú nhìn hắn, cũng không phát hiện hắn có dấu hiệu tức giận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra :”Vậy thuộc hạ cáo lui trước.”
Hắn phát hiện, tâm tư của chủ tử nhà mình. Thật sự là càng ngày càng khó nắm bắt.
Tại chỗ, một thân hắc y bào của Cung Dạ Tuyệt theo gió nhảy múa.
Hắn tinh tế nghiền ngẫm hai chữ “Phu nhân”, ý cười nơi khoé môi càng khắc sâu.
Cách xưng hô này, hình như cũng không tồi!
------Thiên tài cuồng phi, cưới một được một------
Đã hẹn hôm nay sẽ kêu người đưa bản vẽ cho Thẩm Nhạn Bạch, Sở Khuynh Nguyệt tất nhiên sẽ không nuốt lời.
Sở Khuynh Nguyệt đã sớm phát hiện “Bóng dáng” mà Cung Dạ Tuyệt đã âm thầm xếp vào.
Vì hắn không có ác ý, nên nàng cũng không vạch trần.
Bất quá, nhiệm vụ chạy việc thay nàng, liền rơi xuống trên người của hắn.
Sáng sớm, Ám Dạ mơ mơ màng màng núp ở trên cây. Bỗng nhiên, một viên đá từ giữa không trun xẹt qua, liền bay thẳng lên trên người của hắn.
Ám Ảnh giật mình một cái, tung người nhảy lên, quanh thân tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Không sai, Ám Ảnh từ lâu đã là Vũ Giai ngũ cấp.
Cao thủ đứng đầu trong Ám Dạ Các.
Mở mắt ra, nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện bóng dáng khác, chỉ nhìn thấy nữ tử một thân hoàng y*(y phục màu vàng) dựa vào một bên ở dưới tàng cây, không chút để ý thưởng thức trà.
“Lại đây—“ Giọng nói giống như bâng quơ, thanh âm thanh thuý vang giữ không trung.
Ám Ảnh theo bản năng dựa vào tiếng nói của Sở Khuynh Nguyệt tra xét xung quanh.
Di? Không có ai…
“Tìm cái gì chứ, nói chính là ngươi…”
Sở Khuynh Nguyệt đột nhiên mở mắt, tầm mắt sắc bén, bắn thẳng về phía nhánh cây cách đó không xa.
Phương hướng kia, rõ ràng chính là nơi Ám Ảnh đang núp.
Ám Ảnh xoay người rùng mình một cái, đáy lòng thầm kêu không ổn.
Không thể nào? Sẽ không tà môn như thế chứ? Sẽ thật sự không bị phát hiện đi?