“Cung Dạ Tuyệt, làm người không thể quá tự kỷ, bằng không sẽ gặp báo ứng.”
“Không sao, báo ứng đến đây cũng có nương tử cùng ta cùng nhau gánh vác.” Cung Dạ Tuyệt nhàn nhạt mở miệng.
“Ai muốn cùng ngươi gánh vác?”
“Nàng mới vừa rồi còn thổ lộ với ta?”
Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt co rút.
Thổ lộ? Thổ lộ em gái ngươi!
Cung Dạ Tuyệt nhìn dáng vẻ cuồng nộ của Sở Khuynh Nguyệt, ý cười nơi khoé môi càng sâu :”Nương tử bớt giận, đừng động thai khí---“
Hai mắt Sở Khuynh Nguyệt liếc qua hắn, cũng không tiếp tục cùng hắn nhiều lời.
Bên ngoài, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
“Vương gia… Vương gia… Đã xảy ra chuyện!” Người tới, là nha hoàn lúc nãy mang bọn họ đi đến chủ viện kia của Tuyệt vương phủ.
Cung Dạ Tuyệt thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo trên mặt, lúc này, hắn chỗ nào còn có vẻ ôn nhu mới vừa rồi.
Trên gương mặt lạnh như băng, giờ phút này không mang theo một chút tình cảm gì.
Sau khi nhìn thấy người đi tới, hắn lạnh giọng hỏi :”Chuyện gì?”
“Bẩm Vương gia… Chu Xảo Vân chếr sống không chịu rời khỏi chủ viện, nàng ta nói nếu như muốn thiêu viện kia, thì thiêu chết nàng trước…” Nha hoàn vừa nói, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nàng thật không còn cách nào, thái độ của Chu Xảo Vân quá mức cường ngạnh. Mặc dù đã bị chặt đứt một bàn tay, nhưng vẫn khó đuổi nàng ta đi.”
Nhớ lại tiếng quát to thê lương cùng gương mặt dữ tợn kia của Chu Xảo Vân, tiểu nha hoàn không khỏi tiếp tục lau mồ hôi lạnh.
Nàng làm sao dám thiêu chết một người còn đang sống sờ sờ? Nhưng mà, nếu không làm theo mệnh lệnh Vương gia thiêu huỷ sân viện kia, đến lúc đó chỉ sợ chịu không nổi vẫn chính là nàng a.
Thủ đoạn của Vươn gia… Bọn họ đều đã được lĩnh giáo qua.
“Chu Xảo Vân kia thế mà cũng có chút chí khí a.” Cung Dạ Tuyệt không lên tiếng, bên cạnh, Sở Khuynh Nguyệt lạnh lùng cười ra tiếng.
Chỉ đáng tiếc, chí khí kia, hình như dùng sai chỗ rồi…
Nàng cũng chưa quên Chu Xảo Vân lúc nãy còn châm chọc khiêu khích bọn họ, đáy mắt, hàn quang tràn đầy…
Thấy thần sắc của Sở Khuynh Nguyệt như vậy, trong lòng Cung Dạ Tuyệt biết nàng đã có tính toán của riêng mình.
Lên tiếng hỏi :”Nương tử có cao kiến gì?”
Khoé môi dưới mạng che mặt của Sở Khuynh Nguyệt, gợi lên một độ cong lạnh lùng :”Chính nàng không phải đã nói, nếu muốn thì trước tiên phải thiêu chết nàng ta sao?”
Cung Dạ Tuyệt cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu.
Nhưng tiểu nha hoàn đứng bên cạnh lại ngây ngẩn cả người, rồi sau đó gật đầu :”Chu Xảo Vân quả thật đã nói như vậy!”
“Vậy cứ dựa theo lời nói của Chu Xảo Vân mà làm, nếu như nàng ta đã muốn cùng viện kia sống chết, vậy thì cứ thành toàn cho nàng ta. Vừa khéo sân viện kia cái gì cũng có, còn có thể để cho nàng ta xuống dưới xài dần.” Sở Khuynh Nguyệt nhẹ vẫy tay, giống như là đang bàn luận chuyện râu ria gì đó.
Nha hoàn sững sớm, sống lưng lập tức lạnh cóng, nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Nàng còn muốn nói tiếp, lại thấy Cung Dạ Tuyệt lạnh giọng mở miệng :”Còn khôn mau đi?”
Trong giọng nói, đều tràn đầy hàn ý.
Nha hoàn cuối cùng vẫn chỉ có thể gật đầu, rồi sau đó xoay người rời đi…
Những ngày sau đó, tất cả nha hoàn nô tài trong phủ đối với sân viện kia đều tránh xa ba mét, có thể không đi qua nơi đó, tuyệt đối sẽ không đi qua.
Bọn họ thật không biết, nếu bản thân bất cẩn làm sai chuyện, thì sẽ có kết cục gì.
Màn đêm, yên lặng buông xuống.
Sở Khuynh Nguyệt cùng Cung Dạ Tuyệt cùng nhau ở trong phòng.
Mệt mỏi cả một ngày, hai người đều nhanh chìm vào giấc ngủ.
Bên trong Tuyệt Vương phủ, chẳng đến thời gian nửa ngày, sớm đã rực rỡ hẳn lên.
Đèn lồng đỏ thẳm, đồng loạt sáng bừng, giống như là vì nghênh đón Cung Dạ Tuyệt trở về.
Nửa đêm, đột nhiên có một bóng dáng từ không trung xẹt qua, thân hình uyển chuyển nhanh nhẹn, dừng ở bên trong Tuyệt Vương phủ.
Dường như đã sớm hiểu rõ toàn bộ phương hướng bên trong phủ này, bóng dáng kia né thoát tầm mắt của thị vệ, trực tiếp đi về hướng tiểu viện phía nam của Vương phủ.