“Ân? Chu quản gia, ta nói đúng không?” Thấy thần sắc như vậy của Chu Hối Tiêu, trong lòng Sở Khuynh Nguyệt biết mục đính của mình đã đạt tới, nàng nhếch môi, tiếp tục lên tiếng.
Chu Hối Tiêu lau mồ hôi lạnh, rồu sau đó liên tục gật đầu :”Đúng đúng đúng, cô nương nói rất đúng.”
Miệng tuy nói như vậy, nhưng ở trong lòng Chu Hối Tiêu lại âm thầm nói thầm, thực con mẹ nó bất thường, một tiểu cô nương lại có khí thế cường thịnh như vậy!
“Tốt lắm, nếu quản gia cũng đã nói như vậy, vậy ngày mai, ngươi tự động thu xếp rời đi!”
“Cái gì?” Chu Hối Tiêu cảm thấy cả kinh, tiếng nói không khỏi nâng lên.
“Chu quản gia đã lớn tuổi rồi, lỗ tai cũng không xài được nữa, đã như vậy, liền càng cần phải cáo lão về quê.”
Không nghĩ tới Sở Khuynh Nguyệt sẽ trực tiếp muốn đuổi hắn đi như vậy, Chu Hối Tiêu hoảng loạn :”Ta vì Vương phủ tận trung nhiều năm như vầy, có thể nào nói đi là đi?”
Trong mắt Sở Khuynh Nguyệt hiện lên lãnh ý :”Ta mặc kệ, đã làm sai, nên phạt…”
Hàn ý trong đôi mắt kia, Chu Hối Tiêu nhìn cực kỳ rõ ràng.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Cung Dạ Tuyệt, cũng chỉ thấy dáng vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mình của hắn, tựa vào một bên, tuỳ ý để nha hoàn trước mắt hồ nháo.
Hắn còn muốn nói tiếp, Chu Xảo Vân bên cạnh đã sớm không nhịn nổi.
“Phụ thân ta chính là đại quản gia của Vương phủ, ai có thể không nghe lời của hắn? Hai người các ngươi dựa vào cái gì vừa mới đi vào liền đuổi phụ thân ta đi?”
Giọng nói bén nhọn vang vọng khắp đại sảnh.
Ánh mắt lạnh lùng của Sở Khuynh Nguyệt đảo qua nàng ta, nhìn xiêm y nhìn Chu Xảo Vân, Sở Khuynh Nguyệt nở nụ cười---
Tốt, Trư Biết Cười này thật sự là giỏi lắm a!
Hắn thật sự đã tự coi mình chính là chủ tử của Vương phủ rồi!
Nhìn hắn chu cấp cho nữ nhi của mình, nơi nào còn có nửa điểm dáng vẻ của hạ nhân?
“Đây là thiên kim của Trư Biết Cười?” Sở Khuynh Nguyệt hơi nhíu mày, nói.
Không đợi Chu Xảo Vân trả lời, Chu Hối Tiêu cướp lời :”Đúng là nữ nhi của lão nô…”
Dứt lời, hắn quăng một ánh mắt cho Chu Xảo Vân, ý bảo nàng đừng nói nhiều.
Hắn nhìn ra, nữ tử mang mạng che mặt này, căn bản không phải là người thiện lương gì.
Nhưng mà, trong lòng Chu Xảo Vân vẫn đang bốc hoả, căn bản không thể nào nghe theo ý Chu Hối Tiêu. Bước lên trước một bước, đưa tay, thẳng tắp chỉ về hướng Sở Khuynh Nguyệt :”Các ngươi dựa vào cái gì mà lớn lối như vậy? Phế vật không thể tu luyện, có tư các gì nói chuyện với phụ thân ta!”
Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt khẽ động, lạnh lùng nhìn nàng ta. Nàng ghét nhất là bị người khác chỉ thẳng vào mặt mình như vậy! Nhất là loại nữ nhân không biết tự lượng sức này!
Cánh môi lạnh lùng hé mở :”Tư cách? Vậy ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta như vậy?”
“Cũng chỉ là phế vật không thể tu luyện, đi theo hắn làm tay sai cho hắn mà thôi.” Chu Xảo Vân khinh khi cười ra tiếng.
“Phải không? Phế vật---“ Khoé môi Sở Khuynh Nguyệt đột nhiên nở rộ, bên ngoài mạng che mặt, cặp mắt trong trẻo, chợt bốc lên sát ý.
Ngay khi Chu Xảo Vân được một tấc lại muốn lấn lên một thước vẫn tiếp tục đi về phía trước, Sở Khuynh Nguyệt động---
Thân hình loé lên, trong lúc mọi người hoàn toàn không kịp phản ứng, lắc mình phi đến trước mặt Chu Xảo Vân.
“Đùng---“ Một âm thanh xương cốt thanh thuý truyền đến.
Tiếp sau đó, một trận rên đau, truyền khắp toàn bộ đại sảnh.
Thân mình Sở Khuynh Nguyệt giữa không trung xẹt qua, đứng cách xa nơi phát ra âm thanh kia.
Nàng bịt lỗ tai, than nhẹ :”Qủa nhiên là nữ nhi của Trư Biết Cười, tiếng tru lên này giống y như tiếng heo bị chọc tiết a…”
Một bên, Cung Dạ Tuyệt nghe được lời này của Sở Khuynh Nguyệt, khoé môi mạnh mẽ kéo lên.
Vào khi đó, trong mắt hắn, nhiễm lên ý cười nồng đậm…