Edior: thu thảo
Lúc Khinh Hồng đi vào, ngẩng đầu đã nhìn thấy trên cổ Lạc Vân Hi đầy dấu xanh đỏ, có lẽ quá mức giật mình, nàng ấy kinh ngạc hô thành tiếng: “Tiểu thư, cổ ngươi sao vậy? Bị muỗi đốt sao?” Nàng ấy gấp gáp tiến lên quan sát.
Lạc Vân Hi ngẩn ra, không hiểu rõ là ý gì, chạy nhanh đến trước gương đồng nhìn, không nhìn thì thôi, nhìn sau khi, mặt nàng triệt để đỏ.
Những thứ màu hồng trên cổ này, rõ ràng là Quân Lan Phong lưu lại, chết tiệt! Nàng nắm chặt quả đấm, rất xấu hổ mà cúi đầu nói: “Không có chuyện gì, ta là đại phu, sẽ xử lý tốt, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Khinh Hồng cũng cho là như thế, nàng cũng như vậy nói dối nàng ấy, cũng nói bổ sung: “Đừng để Xuân Liễu các nàng biết, chớ nói ra ngoài.”
Khinh Hồng gật đầu, nàng ấy từ nhỏ đã được nuôi thả cùng một đốngg nam hài tử, cả ngày cũng là huấn luyện, việc nam nữ cũng không biết một tí gì.
Chờ sau khi nàng ấy đi, Lạc Vân Hi lấy ra khăn quàng lông hồ, vây cổ lại, rồi gọi Xuân Liễu lấy nước lạnh và trứng gà chín vào, lăn lên nơi sưng đỏ.
Vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ không có chuyện gì, lại không nghĩ đến, lúc ta người xui xẻo, thì uống nước lạnh cũng mắc răng.
Dạ Đô người đều biết chuyện nàng là Cửu Vân, buổi trưa có không ít người đến nhà bái phỏng, muốn cầu y.
Người càng ngày càng nhiều, xếp hàng tới ba con phố, rốt cục Lạc Vân Hi cũng có thể hiểu được vì sao ngày đó sư phụ phải đặt ra cửa ải khó như vậy, nếu xử lý từng người một đến hết, nàng không chết mệt mới là lạ!
Ngay lập tức, nàng lệnh cho hai người Khinh Hồng và Xuân Liễu ra bên ngoài thống kê bệnh tình, bệnh mà các đại phu bình thường có thể trị được thì nàng đều cự tuyệt, những bệnh nan y ngược lại không nhiều, Lạc Vân Hi xét theo mức độ nặng nhẹ để họ xếp hàng, liền bắt đầu coi bệnh.
Vẫn bận đến chạng vạng, Thế Nhiệm tự dúng lúc từ ngoài trở lại, thấy Lạc Vân Hi thu thập dược liệu.
“Hi nhi, đêm nay theo ta tiến cung tham yến hội. Hoàng đế muốn ngươi đi.”
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, nhiều lần cung yến đều điểm tên nàng, nàng đã quen.
May mà ở cổ đã xử lý nhiều lần, lại thoa thêm chút thuốc, buổi tối khi lên đèn, gần như đã không thấy cái gì.
Bốn người Thế Nhiệm, Đại phu nhân, Đại Văn Quyên cùng với Lạc Vân Hi, ngồi hai cái kiệu, đi thẳng tới hoàng cung.
Cung yến tối nay tổ chức tại Kim Hoa điện, bọn họ tới sớm, chưa có nhiều người tới.
Mấy vị quan to quý phụ đang cùng Đoan Mộc Triết, Lạc Phi Dĩnh nói chuyện.
“Hôn sự của Lục hoàng tử và Lạc tiểu thư cũng nên làm rồi, chúng ta chờ uống rượu mừng của hai người!” Một vị phụ nhân cười hì hì nói.
Nhắc tới việc này trong lòng Lạc Phi Dĩnh không vui, lại chỉ có thể giả vờ e thẹn.
Đoan Mộc Triết chỉ cười không nói, ánh mắt khẽ nâng, đột nhiên nhìn thấy Lạc Vân Hi vào đây.
Nữ tử chải búi tóc hình tròn đơn giản nhưng hào phóng, cắm trâm bạch ngọc Đoan Mộc Ly tặng, sở dĩ chọn cây này, là không muốn để mình quá nổi bật, Quân Lan Phong vốn đang trong thời kỳ từ hôn, nếu như dùng cây trâm hắn tặng, đêm nay, lại không biết sẽ gây ra chuyện gì!
Chuôi trâm không ở trong búi tóc, chỉ ở nới lỏng giữa tóc lộ ra vài điểm ánh sáng lung linh, nối với trâm bạch ngọc thuần khiết không tỳ vết, quả nhiên đơn giản nhưng không mất vẻ hào hoa phú quý, hào phóng lại không mất đi sự diễm lệ.
Mà một bộ váy màu hồng nhẹ nhàng kia, màu sắc ôn hòa, hình thức đơn giản, so với ngày hôm qua, có thể nói là một loại đẹp tự nhiên khác.
Đoan Mộc Triết không khỏi sững sờ nhìn, đâu chỉ là hắn, tất cả mọi người trong đại điện đều không chớp mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi, thân phận của cô gái này đúng là một truyền kỳ!
Lạc Phi Dĩnh không nghe thấy phu nhân kia nói tiếp, nàng ta không khỏi khó hiểu ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới có không đúng.
Đợi nhìn thấy là Lạc Vân Hi cướp đi lực chú ý của người khác với mình, hơn nữa, Lạc Vân Hi càng ngày càng hoàn mỹ, nàng ta hung hăng cắn răng, trong lòng ghen ghét tới cực điểm.
Lạc Vân Hi theo Đại phu nhân ngồi xuống, Đại gia lẽ ra phải ngồi ở góc khuất, nhưng mà vị trí hôm nay lại bị an bài vào đằng trước, cách Đoan Mộc Triết, Lạc Phi Dĩnh không xa.
Chẳng qua, hai bên đều không nói gì với nhau.
Lục tục có đến không ít người đến, bọn người Đoan Mộc Ly và Tề Sính Đình đều đã tới, ra cuối cùng là thái hậu, Đế hậu và Quân Lan Phong.
Sau khi hoàng đế ngồi xuống, cười nói: “Các ái khanh, lại đến tháng tư rồi, mục đích đêm nay tổ chức cung yến, là muốn cùng mọi người thương lượng một số chuyện.”
Lời vừa nói ra, trong điện rõ ràng vang lên tiếng bàn luận thấp giọng.
Mặt hoàng đế nở nụ cười nói: “Chuyện này như lúc lâm triều đã nói, mọi người có khả năng chưa nói ra hết, chưa chắc có thể thương lượng được phương án tốt, cho nên trẫm mở bữa tiệc này, để tất cả mọi người không phải câu nệ, nói hết ý nghĩ của mình ra.”
Lúc này, Cốc thừa tướng hỏi: “Hoàng thượng, năm nay thi đấu hữu nghị tổ chức ở đâu?”
“Hòa Nguyệt quốc.” Quân Lan Phong thay hoàng đế trả lời.
Lần này, quần thần càng như ong vỡ tổ, ngay cả những phu nhân, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn nhau mấy lần, sắc mặt đều bất an.
Lạc Vân Hi nâng cằm lên, nheo mắt lại.
Thi đấu hữu nghị, không biết thi đấu như thế nào, cuộc sống của nàng ở cổ đại có thể nói là đơn điệu và tẻ nhạt, nếu có thể đi tới đó xem thi đấu, vậy thì cũng vô cùng tốt. Chỉ có điều, là Hòa Nguyệt Quốc sao?
Tần hầu gia là người đầu tiên đứng ra nói: “Hoàng thượng, chuyện lần trước chìm thuyền Tư Mã Tích tra được đều có quan hệ với Quân Đoàn Khô Lâu của Hòa Nguyệt quốc, chuyến đi Hòa Nguyệt này, lão thần cho rằng còn là không nên mạo hiểm.”
Bốn chữ Quân Đoàn Khô Lâu nhắc nhở Lạc Vân Hi, nàng bỗng cảm thấy phấn chấn, nhìn về hướng Tần hầu gia, không ít người theo ý hắn, ở bên cạnh phụ họa, nàng lại nhìn về phía hoàng đế.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, lạnh lùng nói: “Trò mèo, Thiên triều ta, còn sợ đám tặc tử bọn hắn à? Đương nhiên, lần này đi Hòa Nguyệt, phải nắm chặt phòng ngự.”
Quân thần bắt đầu thảo luận liên tục.
Lạc Vân Hi không khỏi đi tới vị trí bên cạnh Đoan Mộc Kỳ ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Thi đấu hữu nghị là tranh tài gì?”
Đoan Mộc Kỳ thấy nàng chạy tới, trong lòng vui vẻ, cười giải thích: “Thi đấu hữu nghị là hoạt động hàng năm ba nước tổ chức, bao gồm săn bắn, đua ngựa. Năm ngoái là tổ chức ở nước ta, năm nay là Hòa Nguyệt Quốc.”
Lạc Vân Hi đã hiểu rõ, ba nước tổ chức cùng một nơi, nhất định náo nhiệt.
Đoan Mộc Kỳ tinh tế giải thích với Lạc Vân Hi, nhưng thỉnh thoảng cảm thấy có hai tầm mắt nhìn về phía này, hắn quay đầu lại, một trong đó là Đoan Mộc Ly, mà một cái khác, vừa vặn là Quân Lan Phong từ trên cao phóng tới, ác liệt như dao.
Hắn mặc dù không cảm thấy có cái gì, nhưng rốt cuộc cũng có chút không tự nhiên.
Đột nhiên, hoàng đế trên cao đổi đề tài, nhìn về phía Lạc Vân Hi ngồi, hỏi: “Lạc tiểu thư, nghe nói ngươi là thần y Cửu Vân được đồn đãi trong kinh phải không?”
Lạc Vân Hi đứng lên, gật đầu.
Hoàng đế cười nói: “Trẫm và thái hậu đã thương lượng, nữ y trong cung rất ít, cho dù có mấy người cũng như vậy, y thuật cũng hoàn toàn không có cách nào so với ngươi. Trẫm muốn mời ngươi vào thái y viện, được không?”
Người trong điện nghe được tin tức này đều ngây dại.
Thái hậu nở nụ cười, chấp nhận chuyện này.
Lạc Vân Hi hơi run, thì đã cảm thấy bốn phía quăng tới ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc. Đối với bọn hắn, thân là nữ tử, có thể để hoàng đế khâm điểm vào thái y viện, đây chính là vinh dự lớn cho gia tộc!
Thế nhưng, nàng lại không thích công việc này.
Hoàng đế thấy nàng muốn nói chuyện, giành nói trước: “Không vội, bây giờ ngươi không cần cho trẫm câu trả lời chắc chắn, qua mấy ngày rồi quyết định.”
Hắn cũng sợ Lạc Vân Hi cự tuyệt ngay tại đây, như vậy rất mất mặt đó!
Hoàng hậu hơi nhếch môi, ở một bên cười nói: “Nhớ lúc đầu Cửu Khúc Chỉ thần y thế nào cũng không chịu tiến cung, hiện nay đồ đệ của hắn nếu có thể ở lại thái y viện, vậy cũng là phúc khí của chúng ta. Chính là không biết nữ nhi tốt như vậy, Lạc gia sao lại cam lòng đuổi ra ngoài?”
Nàng ta nói, vạn phần tiếc thay mà liếc nhìn Lạc Kính Văn .
Lạc Kính Văn là đảng của Lục hoàng tử, vậy cũng là kẻ thù của nàng ta.
Hoàng đế gật đầu nói: “Lạc ái khanh, ngươi nuôi một nữ thần y, hơn mười năm mới biết được, đủ thấy thường ngày ngươi cũng không mấy quan tâm tới nữ nhi phải không?”
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhưng Lạc Kính Văn lại bị doạ trán lãnh toát mồ hôi hột, nhất thời lúng ta lúng túng không nói gì.
Lạc Phi Dĩnh thấy thế, dũng cảm đứng ra, nói: “Phụ thân trăm công nghìn việc, tâm sự đều đặt ở trên công việc, đối với nhi nữ chúng ta tuy rất yêu thương, nhưng cũng không biểu hiện. Mà ta tam muội, cũng chỉ là phụ thân trong cơn tức giận nói, mới làm thành như bây giờ. Có thể phụ thân rất nhớ nhung tam muội! Chúng ta cũng đều ngóng trông tam muội có thể về nhà!”
Lạc Kính Văn giật mình sau, hiểu được ý của nàng ta.
Lạc Vân Hi hiện tại không giống người thường, chỉ là thân phận “Cửu Vân”, đã có thể để hắn sử dụng, thần y, có thể lấy được rất nhiều quan hệ nhân mạch! Đếm không xuể! Vả lại, nàng lại còn được hoàng đế khâm điểm là thái y, đây cũng là vinh dự cực lớn!
Nghĩ tới đây, trên mặt của hắn nổi lên tươi cười, tiến lên một bước, tỏ ra thân thiết nói với Lạc Vân Hi: “Vốn ta không muốn nói, đại tỷ ngươi đã nói ra, ta . . . Hi nhi, về nhà đi! Cha mẹ và con cái nhà nào không cãi nhau? Chỉ là hậu quả này quá mức nghiêm trọng.”
Nhìn hắn tươi cười , Lạc Vân Hi rất muốn một đấm đập nát mặt hắn.
Dối trá!
Tất cả mọi người nhìn về phía Lạc Vân Hi, chờ nàng trả lời.
Lạc Vân Hi thản nhiên nói: “Cũng chẳng phải ta không muốn trở về, nhưng chuyện này, quyết định ở mẹ ta. Lạc Thái Úy ngày đó bỏ rơi mẹ ta là sự thật, mẹ ta hiện tại đánh chết cũng không muốn trở về Lạc phủ. Phụ thân có mấy hài tử, nhưng nương ta, cũng chỉ có một là ta. Nếu ta tuân thủ hiếu đạo, bảo vệ phụ thân, vậy nương ta lại chỉ có một mình, đây mới là điều bất hiếu lớn! Cho nên, hoàng thượng, thần nữ lựa chọn ở lại bên cạnh nương.”
Nàng nói những lời này hợp tình hợp lý, biểu lộ được hiếu tâm, lại không tìm ra được điểm sai, người ở đây đều không thể phản bác.
Thái hậu khẽ mỉm cười nói: “Hoàng thượng, ai gia cảm thấy có lý.”
Quân Lan Phong đồng ý nói: “Bổn vương cũng cho rằng như thế.” Hắn yên lặng nhìn Lạc Vân Hi, ánh mắt mềm mại, không dám biểu hiện quá mức thâm tình, sợ bị người khác phát hiện.
Lạc Kính Văn khẽ cau mày, rất nhanh mặt đã buông lỏng nói: “Mẹ ngươi chắc chắn đồng ý trở về, chỉ là vấn đề mặt mũi, ngày mai ta tự mình tới Đại phủ đón nàng ấy.”
Lạc Vân Hi biết rõ Tam di nương cáu kỉnh, cũng không lo lắng, nhẹ giọng nói: “Mẹ ta chắc là sẽ không đồng ý trở về. Nếu như nàng ấy trở về, ta cũng quay về ngay; nếu như nàng ấy không nguyện ý tiếp nhận ngươi, vậy ta, cùng Lạc gia cũng không có quan hệ gì.”
Mặc dù Lạc Kính Văn không vui, nhưng tưởng tượng đến Tam di nương, hắn cũng rất tự tin có thể thu phục nàng ấy.
Sau đó, mọi người thảo luận khí thế ngất trời về chuyện thương lượng hữu nghị lúc trước, cuối cùng mọi tuyển người đã định đi Hòa Nguyệt dự thi, Thiên Dạ gồm Quân Lan Phong, Đoan Mộc Ly dẫn đội, tuyển tướng lĩnh trong quân rất rộng rãi, người tài trong thiên hạ, thành lập một đoàn rất nhiều người, lựa chọn và điều động ba tổ ngự Lâm Quân gồm 500 người hộ tống, vào ngày mùng 1 tháng 4 xuất phát, đi tới Hòa Nguyệt quốc.
Lạc Vân Hi nghe được tin tức khá vui, hai người bọn hắn đều đi, mình đi cũng dễ dàng hơn.
Mà trong điện không ít người đều biểu thị sẽ đi xem thi đấu, y hệt năm ngoái ở lúc thiên dạ làm chủ, Dạ Đô cùng những vung lân cân toàn là những nhà quyền quý của quốc gia khác.
Thần tử trong điện trò chuyện vui vẻ, các quý phụ thiên kim thì đa số đều ra khỏi điện giải sầu.
Đại Văn Quyên giờ khắc này cùng 4, 5 thiếu nữ nói chuyện cùng nhau, không ngừng hỏi thăm chuyện của Lạc Vân Hi.
“Nàng chừng nào thì học y vậy?”
“Nàng sao lại quen Cửu Khúc Chỉ?”
“Chữ của nàng viết vô cùng đẹp, vì sao trước đây đều nói nàng là phế vật?”
“Nàng sao lại có kiên nhẫn lớn như vậy, nhịn nhiều năm như vậy chứ?”
Đại Văn Quyên từ mẫu thân nàng ấy kia nghe được chút chuyện về Lạc Vân Hi, cũng không phải đặc biệt hiểu rõ, nhưng đối với mỗi một vấn đề của các nàng, nàng ấy đều cực kỳ nghiêm túc trả lời, trong lòng càng cảm thấy tự hào khi có một biểu tỷ như vậy, cười nói: “Ngược lại biểu tỷ ta chính là nữ tử hiếm thấy, sau này thân phận nàng, hẳn là cực kỳ cao quý!”
Nhìn ánh mắt hâm mộ của những thiếu nữ này, nàng ấy rất muốn nói, không chừng biểu tỷ ta sau này là Trung Sơn Vương phi đso! Ha ha, nói ra, tuyệt đối hù đến những người này!
Bất chợt, một tiếng cười lạnh truyền đến: “Thật không kiến thức, ai cũng khen ngợi được!”
Hai bóng người cùng nhau đi tới.
Người nói lời này, mặc váy màu xanh nhạt, là Vinh Lục, bên người nàng ta là Lạc Phi Dĩnh.
“ Cao quý ? Rất cao quý ? “ Vinh Lục nguýt nhìn Đại Văn Quyên hỏi , trong mắt khó nén đối Lạc Vân Hi oán hận cùng không đáng , hơn nữa là đố kị .
Nếu nói là hận, sự việc đã qua một năm, tuy hận, nhưng cũng sẽ không kích động như thế. Rốt cuộc là bởi vì không chịu nổi Lạc Vân Hi tốt, Vinh Lục mới căm giận như vậy.
Đại Văn Quyên cùng các thiếu nữ thấy là Lạc Phi Dĩnh, Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân, đại tiểu thư dòng chính Lạc gia, lại là lục Hoàng tử phi tương lai các nàng nào dám ngồi nữa, đi ra khỏi đình chào hỏi.
“Lạc Vân Hi thật đúng là chó ngáp phải ruồi!” Vinh Lục châm biếm cười một tiếng, phát tiết nói: “Lại tốt hơn nữa thì thế nào, nàng chung quy chẳng qua là một thứ nữ, không, hiện tại ngay cả thứ nữ cũng không bằng! Một con chó ăn nhờ ở đậu mà thôi!”
Đại Văn Quyên thấy thần tượng của mình bị sỉ nhục như vậy, lúc này mặt đỏ lên nói: “Vinh tiểu thư, ngươi nói thô tục, ngươi hãy xin lỗi đi!”
“Xin lỗi sao?” Vinh Lục như nghe được chuyện gì buồn cười, cười ha ha hai tiếng: “Xin lỗi ngươi, ngươi xứng à? Dù cho Lạc Vân Hi ở nơi này cũng không xứng, cút cho ta!”
Nàng ta từ trước đến giờ càn quấy quen rồi, bằng không thì lần đó sẽ không chặn Lạc Nguyệt Kỳ đánh chửi.
Đại Văn Quyên không chịu rời đi, sắc mặt cũng bắt đầu khó nhìn: “Vinh tiểu thư, ở đây không phải nhà ngươi, chúng ta ngồi trước.”
Nói xong, nàng ấy là người đầu ngồi trở lại ghế, những thiếu nữ khác thấy thế cũng không biết làm sao.
Vinh Lục thấy các nàng ấy vậy mà không nghe lệnh mình, còn cố ý giận các nàng, lửa giận trong lòng cũng bùng lên, cắn răng nói: “Coi mình là cái gì chứ, ta muốn ngồi ngươi còn không cho sao?”
Ánh mắt của nàng ta như lăng trì chậm rãi đảo qua trên mặt mấy người.
Mấy cô thiếu nữ có chút ngồi không yên.
“Người đâu, đuổi các nàng đi!” Vinh Lục giận đùng đùng kêu lên.
Toàn bộ quá trình Lạc Phi Dĩnh lại đứng ở một bên không nói lời nào.
Vài tên hầu thân hình cao lớn từ chỗ tối thịch thịch chạy tới, đáp: “Vâng tiểu thư!”
Bọn hắn dồn dập ra tay, chuẩn bị bắt mấy người Đại Văn Quyên xuống, tim Đại Văn Quyên cũng nhảy tới cổ rồi, đang muốn gọi người, thì đột nhiên thị vệ đối diện hét thảm lên.
“A!” Kèm theo tiếng chói tai chính là tiến xương tay hắn bị bẻ gẫy.
“Cút!” Một bóng người màu đen hiện ra trước mắt, lạnh giọng quát lên: “Hoàng cung trọng địa, dám càn rỡ như thế!”
Đại Văn Quyên sợ hãi không thôi, đã thấy là Vô Tràng đứng ở trước mặt, nhất thời ngớ ra.
Lạc Phi Dĩnh biết hắn, nhìn đến hắn mới sực nhớ tới Trung Sơn Vương, hoảng sợ không thôi, Vinh Lục cũng giống như vậy, hai người vội vã nói tiếng quấy nhiễu, tiền đi như chạy trốn rời khỏi đó, nào còn nửa phần tao nhã như vừa rồi?
Lạc Vân Hi đứng trong bóng tối, cũng không lộ diện, chỉ là để Vô Tràng đứng ra, mà nàng, nhưng lại chờ ở trên đường hai người cần phải đi qua, hơi nâng tay, Lạc Phi Dĩnh và Vinh Lục đã ngã lộn tùng phèo, mặt úp xuống làm mũi sưng, nhưng ngã thế nào cũng không biết, chỉ biết có người ở đây phá rối, cũng không biết là ai, một đường khóc chạy trở về đại điện.
“Hi nhi, thật bướng bỉnh.” Giữa bụi cỏ, truyền đến tiếng cười sủng nịch không ức nổi của nam nhân.
Lạc Vân Hi vừa thu hồi Tuyết Cẩm, nghe được âm thanh này, tim khẽ run, quay mặt nhìn lại.
Quân Lan Phong chắp tay khom lưng, từ sau bụi hoa đi ra ngoài, ánh mắt cười thành ánh sao sáng.
“Sao ngươi đi theo?” Lạc Vân Hi không khỏi kinh ngạc.
“Ngươi đã đến rồi, ta cũng phải tới chứ.” Quân Lan Phong trả lời như chuyện đương nhiên.
Trong lòng Lạc Vân Hi ngòn ngọt, cắn môi, hỏi hắn: “Ngươi muốn đi Hòa Nguyệt sao?”
“Ừm, thi đấu hữu nghị rất đặc sắc, khó gặp, ngươi đi qua Hòa Nguyệt không? Vừa vặn lần này đi với ta cho vui một chút.” Quân Lan Phong khẽ mỉm cười, sớm tính toán kỹ việc này.
Lạc Vân Hi gật đầu.
Mà lúc này, bên ngoài truyền đến nhiều tiếng bước chân tiếng nói của ngự Lâm Quân: “Người còn chưa đi xa, nhìn thử xem lá gan ai lớn như vậy!”
Trong nói chuyện xen lẫn âm thanh Lạc Phi Dĩnh nhịn đau: “Ta thấy ánh sáng mù trắng, là roi mềm …… vũ khí, chỉ sợ là thích khách.”
Trong lòng Lạc Vân Hi cười lạnh, thích khách sao? Nếu là thích khách, ngươi vẫn còn mạng ư?