Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 225: Chương 225: Chương 219




Edior: thu thảo

Người này chính là nam tử thần bí ở cùng với Tề Sính Đình kia.

Hắn mặc quần áo màu đỏ, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn hai người, sát thủ Quân Đoàn Khô Lâu bọn nhìn thấy hắn, lập tức đồng hô một tiếng: “Đoàn chủ!”

Đoàn chủ ư? Trong đầu Lạc Vân Hi có ánh sáng lóe lên, nhớ tới có người gọi hắn “Lão đại”, người này, lại là đoàn chủ của Quân Đoàn Khô Lâu ư? Nhưng nhìn tuổi hắn cũng không lớn lắm nha!

“Trung Sơn Vương, Lạc tiểu thư, hai người các ngươi là khách, từ phía Thiên Dạ xa xôi chạy đến Hòa Nguyệt ta, nửa đêm canh ba tới cửa, cũng không chào hỏi một tiếng trước sao?” Giọng nam nhân có chút quái gở.

“Thì ra ngươi chính là đoàn chủ của Quân Đoàn Khô Lâu.” Quân Lan Phong lạnh nhạt nói, một mặt đưa nửa người ngăn trở trước Lạc Vân Hi.

“Nghe tiếng võ nghệ Trung Sơn Vương cao siêu đã lâu, hôm nay, tại hạ muốn lãnh giáo một chút!” Nam nhân nói xong, vung tay phải lên, bên hông quấn một cái thắt lưng gấm màu đỏ bay thẳng đến, trực tiếp công kích trước mặt Quân Lan Phong.

Quân Lan Phong một tay nhanh chóng nắm Lạc Vân Hi, mang theo nàng linh hoạt lui lại mấy bước, tránh né đao do do thắt lưng gấm quất tới, tay phải cũng đưa Tuyết Cẩm ra, múa thành vòng sáng hoàn mỹ trước người, liên tiếp hóa giải mười mấy chiêu.

“Thả nàng ra, dùng toàn bộ lực đánh với ta!” Nam nhân quát một tiếng.

Quân Lan Phong đối với lời của hắn cũng không để ý chút nào, vẫn cứ nắm chặt Lạc Vân Hi, mặc dù dẫn theo một người, nhưng lại như không ảnh hưởng tới tốc độ của hắn chút nào, ra tay như chớp, thân hình như gió.

Sau khi Lạc Vân Hi thích ứng với việc xoay tròn, tỉ mỉ quan sát nam nhân ra chiêu, một mặt trợ giúp cho Quân Lan Phong.

“Quẹo trái!”

“Lui về sau!”

“Bắp chân!”

“Đánh huyệt Khúc Trì của hắn!”

“Eo hết rồi!”

Làm một người đứng xem, nàng thấy rõ ràng và cẩn thận hơn, Quân Lan Phong giống như được thần trợ giúp, đánh càng ngày càng thuận tay.

Bên kia nam nhân thấy sơ hở của bản thân bị Lạc Vân Hi nói ra, cũng không khỏi giận tím mặt mày, hét to vọt lên, tay phải vẩy một cái, không biết ném thứ gì trong không khí.

“Nhanh chóng lùi!” Lạc Vân Hi cảnh giác kêu lên.

Quân Lan Phong từ mặt bên bước qua, bước chân nhẹ nhàng, thân hình bay về hướng cửa chính tổng bộ của bọn.

Trên mặt Lạc Vân Hi có chút bột phấn, chỉ cảm thấy ngứa.

“Là phấn hoa, đáng chết!” Quân Lan Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, bước chân chậm lại, nhấc tay áo lau mặt một cái, hỏi Lạc Vân Hi: “Trên mặt ngươi có thể có cảm giác được không?”

“Ta không sao.” Lạc Vân Hi nâng tay kéo mặt nạ da người xuống, cảm giác ngứa ngáy kia lúc này mới biến mất. Nàng lập tức từ bên hông tìm được một hộp thuốc bột, đổ một chút ra lòng bàn tay phải, xoa vào da thịt Quân Lan Phong bị phơi bày ở ngoài.

“Trung Sơn Vương, bốn phía mai phục không ít người của Quân Đoàn Khô Lâu chúng ta, nếu như xông vào, ngươi cho dù có thân thủ khá hơn cũng là lãng phí mà thôi!” Nam nhân càng ngày càng gần, giọng nói càng là dựa vào nội lực khuếch tán, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Lạc Vân Hi lạnh lùng nhếch môi, xoay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng nam nhân thần bí đang đuổi tới.

“Dùng thủ đoạn như rắc phấn hoa, cũng là chuyện đoàn chủ có thể làm được sao?” Nàng chất vấn từng chữ.

Dưới ánh trăng âm u, con ngươi thiếu nữ lạnh giá như băng sương, nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của nàng, ngũ quan tinh xảo, da như tuyết trắng, mắt như thu thủy, môi như thêm son, giống như mỹ nhân trong tranh bước ra.

Chung quanh yên tĩnh.

“. . . “ Mà đột nhiên, nam nhân bị khuôn mặt mới nà của Lạc Vân Hi làm sợ ngây người, bờ môi động mấy lần, nhẹ nhàng kêu ra tiếng: “Nương! Nương, là ngươi sao?”

Lạc Vân Hi đột nhiên nghe đến xưng hô như thế, đầu đầy hắc tuyến, suy sụp chỉ vào bản thân hỏi Quân Lan Phong bên cạnh: “Ta già như vậy sao?” Thật sự già sao? Đẫ khiến người khác gọi nương . . .

Quân Lan Phong chợt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được khà khà cười sang sảng một tiếng, nhìn về phía nam nhân dáng người thon dài nhưng không cao lớn kia, đáy mắt sâu thẳm xẹt qua sự đề phòng, bàn tay phải vẫn nắm eo nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi, thân hình nhảy lên, thối lui lại khoảng 6, 7 mét.

Mắt nam nhân chăm chú nhìn Lạc Vân Hi, kinh ngạc cực kỳ, trong đầu nhanh chóng chuyển động, giống như nhớ tới cái gì, tiến lên hỏi: “Rốt cuộc ngươi ai? Ngươi không phải Nhan Dung Khuynh đúng không?”

“Đoàn chủ không phải đã biết rồi sao, ta là Lạc Vân Hi.” Lạc Vân Hi trực tiếp đáp lại.

“Thế nhưng, làm sao ngươi lớn lên lại có khuôn mặt thế này?” Nam nhân còn chưa có nói xong, phía sau hắn đã vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng hít khí lạnh.

“Nhan Dung Khuynh!” Có người dùng một lời phá thiên cơ.

“Nàng là nữ nhi của Nhan Dung Khuynh ở Thiên Dạ!” Lại có người bổ sung về nàng.

Những lời đối thoại này, một chữ không lọt đều truyền vào trong tai Lạc Vân Hi, nàng quay đầu, cùng Quân Lan Phong liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt tinh tường.

Người của Quân Đoàn Khô Lâu quả nhiên biết mẹ nàng!

Nếu như ngay từ đầu nàng còn ôm hoài nghi, hiện tại, hoàn toàn có thể tin, chuyện năm đó và Quân Đoàn Khô Lâu cũng có mối quan hệ nhất định.

Lúc này, nam nhân đối diện bỗng nhiên kinh ngạc, từ trên mặt đất nhảy lên, thật nhanh lắc mình tới, một mặt chạy một mặt gọi: “Ngươi là nữ nhi của Nhan Dung Khuynh? Ngươi là tỷ tỷ của ta sao?”

Lạc Vân Hi khẽ nâng cằm, con mắt hơi chuyển động, người kai là lên cơn điên rồi sao?

Nam nhân chạy nhanh đến gần thì dừng lại, thấy Quân Lan Phong gắt gao che chở Lạc Vân Hi, liền chủ động bảo trì khoảng cách nhất định, dung mạo hơi cứng lại, thốt lên: “Ta không tin. Ngươi mang theo mặt nạ da người phải không?”

Lạc Vân Hi đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó lại che miệng cười khẽ, hai ngón tay trái đưa vào trong tay áo, mang mặt nạ da người vừa rồi ra, mở rộng, vung hai lần, châm chọc nhếch môi cười: “Đoàn chủ, đây mới là mặt nạ da người!”

“Tỷ tỷ, đúng là ngươi sao?” Nam nhân vừa mừng vừa sợ, nắm chặt quả đấm, không hề nghiêm túc lạnh lùng giống mấy lần trước gặp Lạc Vân Hi, phảng phất giống như. . . đưa trẻ.

“Ngươi nhận nhầm người rồi phải không?” Lạc Vân Hi mặc dù không nhẫn tâm đánh vỡ giấc mộng đẹp của hắn, thế nhưng, nàng cũng không thể không giải thích: “Ta không có em trai, càng không có đệ đệ già như ngươi vậy.”

Nam nhân này, nhìn liền thấy không chênh lệch bao nhiêu tuổi với Quân Lan Phong, trực giác của nàng phán định, hắn căn bản là đang diễn kịch, cho nên nói chuyện cũng không chút khách khí!

“Già ử?” Sắc mặt nam nhân xẹt qua một chút bi thương, sờ đông mò tây sờ mặt của mình, giọng nói khàn khàn: “Ta rất già sao?”

Thấy hắn như thế, Lạc Vân Hi không tiện nói gì, Quân Lan Phong ở một bên hơi không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ngươi đến cùng muốn diễn xiếc gì?”

“Ta không muốn chơi trò lừa bịp, ta chỉ muốn nói, ta vẫn đang tìm tỷ tỷ, nằm mơ cũng đang tìm kiếm nàng, tỷ tỷ, ngươi năm nay 15 tuổi, sinh nhật là 22 tháng ba, eo trái còn có một nốt ruồi đen, có phải không?” Nam nhân hỏi.

“Ngươi!” Lạc Vân Hi cảm thấy khá kinh ngạc, những thứ ở trước thì quên đi, biết cũng không có gì lớn, nhưng câu cuối cùng, eo trái nàng có nốt ruồi đen to bằng hạt vừng, ngoài nàng và Tam di nương vốn thân mật ra, nàng khoogn dám nói, tuyệt đối không có người thứ ba biết. Mày nàng không khỏi nhíu chặt lại.

Quân Lan Phong cũng kinh ngạc như nàng, nhìn về phía phản ứng của Lạc Vân Hi liền biết hắn nói đúng, mà chuyện hông Lạc Vân Hi có nốt ruồi, hắn cũng không biết.

Không biết khi nào, những người của Quân Đoàn Khô Lâu đã lui xuống, trước bậc chỉ nhìn thấy bóng dáng ba người, những bóng đen dài ánh trên mặt đất.

Trong ánh mắt nam người lóe lên sự mừng rỡ, thâm sâu nhìn Lạc Vân Hi nói: “Tỷ tỷ, ngươi đúng là tỷ tỷ, ta tìm ngươi rất lâu rồi, ngươi và nương dung mạo thật là giống nhau.”

“Nếu như ngươi là đệ đệ ta, sao lại ở chỗ này?” Lạc Vân Hi tung ra một nghi vấn của nàng.

Nam nhân không hề trả lời nàng nói, nhưng sắc mặt khẽ trầm xuống một cái, vểnh tai lên, dường như đang nghe động tĩnh bốn phía, bỗng nhiên hắn nâng tay phải lên.

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, một vật gì đó từ trong bụi cỏ lăn ra.

Lạc Vân Hi còn chưa kịp nhìn rõ, hai mắt đã bị một đôi bàn tay lớn che lại.

Nàng bắt đầu lo lắng, nếu như không đoán sai, đó là một đầu người.

“Xử trí.” Mặt Nam nhân không thay đổi nói ra.

Lạc Vân Hi giữ yên lặng.

“Có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn không?” Nam nhân cười nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn có chút trầm, không hề giống như một “thiếu niên” mười mấy tuổi, cho nên Lạc Vân Hi đến bây giờ còn không thể tiếp thu.

Mà nam nhân kia, rồi lại đột nhiên đưa tay, bỗng nhiên kéo xuống một lớp da trên mặt mình.

Thì ra, hắn cũng mang mặt nạ da người.

Chỉ là, lúc nhìn thấy dung nhan dưới mặt nạ kia, Lạc Vân Hi hít vào một ngụm khí lạnh, bả vai đã bị Quân Lan Phong ôm chặt, kéo qua.

Nhưng Lạc Vân Hi lắc đầu nói: “Ta còn muốn nhìn!”

Nàng từ trong ngực Quân Lan Phong chạy ra ngoài, đôi mắt linh động tập trung nhìn vào khuôn mặt nam nhân.

Đấy là một gương mặt bị thiêu hủy, hơn một nửa da thịt cháy đen khó phân biệt, ngang dọc đều là vết sẹo, vô cùng xấu xí.

“Vốn dĩ, ta cũng có dung nhan đẹp mắt.” Nụ cười của nam nhân chứa đầy bi thương vô hạn, ngón tay, nhè nhẹ vỗ về gò má lồi lõm, gần như tự nhủ: “Ta không giống với ngươi, sinh trưởng ở nơi giết người không thấy máu này, nếu như không giết người, cũng sẽ bị người giết. Cho nên, ta không thể không tàn nhẫn.”

“Ta có thể hiểu được.” Lạc Vân Hi khôi phục trấn định, bình tĩnh mở miệng.

Nam nhân dường như không tin, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong con ngươi nữ tử chỉ có lý giải và trìu mến. Lúc nghe hắn nói là đệ đệ mình, dù cho vẫn chưa thể hoàn toàn xác nhận, nhưng thái độ của nàng cũng bất tri bất giác có biến hóa, nhất là nghe nói về việc tương tự kiếp trước của nàng thế này, sự cảm động và bi ai như dòng sông lớn thao thao bất tuyệt.

Thấy nàng cũng không phải làm bộ, nam nhân mừng rỡ như điên nói: “Khuôn mặt này, vốn cũng rất trẻ trung, nghĩa phụ nói ta cực kỳ giống phụ thân, dễ nhìn như búp bê sứ. Nhưng khi đó, chỉ cần trong đoàn có người biết thân phận của ta, ta sẽ không sống nổi, cho nên, ta chỉ đành phóng hỏa, tự hủy dung mình.”

Bốn chữ cuối cùng, hắn nói thật chậm, giọng nói vô cùng trầm trọng.

“Nghĩa phụ ư?”

Nam nhân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mười lăm năm trước, mẫu thân theo phụ thân từ phía Thiên Dạ chạy về Hòa Nguyệt, trên đường phát hiện mình có thai, đã sinh hài tử ra, là một đôi long phượng thai, ngươi ra trước, ta mới gọi ngươi là tỷ tỷ, thực ra chúng ta bằng tuổi nhau.”

“Ai có thể ngờ là trở lại Hòa Nguyệt quốc, Đại hoàng tử Hòa Nguyệt, tức là Hòa Nguyệt đế đương nhiệm Nguyệt Vũ nói, muốn phụ thân giết mẫu thân, ngươi và ta, phụ thân không chịu, vì ngươi và ta vẫn còn nhỏ, liền muốn trốn đi, nhưng Nguyệt Vũ dẫn người đuổi bắt bọn hắn, không cho bọn hắn rời khỏi, mà hoàng đế Thiên Dạ cũng dẫn theo người tự mình đuổi tới. Quân Đoàn Khô Lâu thấy tình thế khó khăn, đã dứt khoát vòng vèo, đi nhờ vả Nguyệt Vũ.”

Màu mắt Lạc Vân Hi lạnh dần.

Một đôi phu thê mang theo hài nhi còn trong tã lót, dù cho võ công có giỏi, cũng bị hạn chế mạnh, bị nhân mã của ba thế lực lớn cường đại vây công, còn có thể có kết quả gì tốt?

Những kẻ giết già giết trẻ hỗn đản! Lạc Vân Hi nắm thật chặt quả đấm, trán nổi gân xanh vì phẫn nộ.

“Một đoạn thời gian kia cũng có thể nói là chiến tranh kịch liệt, cuối cùng, cha mẹ rơi xuống vách núi, may mà trước khi rơi xuống dốc núi, mẫu thân từng vận dụng mưu kế chạy ra khỏi khu vực núi Trọng Nham, gặp được ta nghĩa phụ Quan đại nhân, tức là một vị cao thủ của Quân Đoàn Khô Lâu, đã phó thác chúng ta cho hắn. Về phần ngươi, mẫu thân ủy thác cho một nha hoàn thân cận lúc đó, để nàng ấy mang ngươi rời khỏi đây, càng xa càng tốt. Vì nghĩa phụ ở Quân Đoàn Khô Lâu, mọi cử động đều phải phòng bị nghiêm cẩn, nhiều một đứa bé cũng không quan trọng, nhưng thêm hai đứa sẽ khiến người khác hoài nghi.”

Trong lòng Lạc Vân Hi rõ ràng, đấy là Tam di nương.

Thì ra Tam di nương và vị Quan đại nhân này cùng nhau chia ra, khó trách nàng ấy tuy không có võ công, nhưng cũng đưa mình an toàn thoát khỏi Hòa Nguyệt.

“Nghĩa phụ nói, hết thẩy lấy đại sự làm trọng, người làm ra hành động dũng cảm thường phải hi sinh bản thân, ta đã hy sinh ta gương mặt. Lúc ấy, Nguyệt Vũ quản lí Quân Đoàn Khô Lâu Quy, hắn rất khôn khéo, vì không để cho hắn phát hiện chút manh mối nào, ta chỉ đành tự hủy dung nhan, triệt để xóa bỏ ngờ vực của hắn.” Nam nhân khẽ thở dài.

Lạc Vân Hi có thể hiểu được.

Kiếp trước của nàng cũng lớn lên trong cuộc sống thế này.

Quân Lan Phong vẫn đứng ở một cạnh, dùng một loại ánh mắt chất vấn đánh giá nam nhân này, Nhan Dung Khuynh mà sinh long phượng thai sao? Vốn dĩ, chuyện nàng có lưu lại nữ nhi cũng đã làm cho người khác rất kinh ngạc rồi, lại thêm một con trai nữa. . . Thật là khiến người khác khó tiếp thu, vả lại người con trai này còn không có bất kỳ vật gì để hắn chứng minh thân phận của mình.

Bằng vào một gương mặt bị thiêu hủy cùng mấy câu nói sao?

“Ngươi tên là gì?” Quân Lan Phong nghiêng bước lên trước, không vô tình hay cố ý dùng tư thái người bảo hộ đứng trước mặt Lạc Vân Hi.

Nhìn thấy hắn, sắc mặt nam nhân vốn bi ai lại bị thu liễm sạch sành sanh, trong nháy mắt hóa thành bình tĩnh, nhưng hắn sống trong mưa máu giết chóc mà ra, khí thế lại phối hợp với khuôn mặt dữ tợn kia, đã lộ ra nhìn đặc biệt lạnh lùng: “Vấn đề này ta không trả lời ngươi được, tỷ tỷ hỏi ta, ta mới có thể nói.”

Tuy hắn trải qua gian nan, nhưng những năm này, hắn từng bước nắm Quân Đoàn Khô Lâu trong tay, coi như là Nguyệt Vũ, cũng không thể lay động địa vị của hắn bên trong quân đoàn. Cho nên, tâm trí của hắn không hề như một thiếu niên mười lăm tuổi, hắn có kiêu ngạo thuộc về mình.

Con ngươi Quân Lan Phong bất giác vẩy một cái: “Nếu như, ta dùng thân phận anh rể ngươi hỏi ngươi thì sao?”

Lạc Vân Hi giật mình, đưa tay, ngắt mạnh cổ tay hắn một chút.

Này nửa đường có thêm một đệ đệ còn không biết là đen là trắng hay đỏ đây, hắn còn đội cho mình cái mũ “tỷ phu” này, thực sự là. . . không có gì để nói!

Quân Lan Phong khẽ mỉm cười.

Nhưng nam nhân lại ngẩn ra, ánh mắt chuyển một vòng ở giữa hai người, cau mày hỏi: “Ngươi và Đỗ Tình Yên từ hôn là vì tỷ của ta sao?”

“Ngươi thấy sao? Thư từ hôn ở đây.” Quân Lan Phong lần nữa lấy thư từ hôn giống như bảo bối ra ở trước mặt hắn.

Nam nhân liếc nhìn, khóe miệng khẽ nhếch, liếc Lạc Vân Hi có chút không được tự nhiên một cái, thấp giọng nói: “Vậy được. Nếu ngươi dám bội phản nàng, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuy ngươi là Trung Sơn Vương, nhưng ta không sợ ngươi.”

Sắc mặt Quân Lan Phong lạnh lùng: “Phải không? Khẩu khí thật không nhỏ, đến, ta nhường ngươi ba chiê! “

Vừa rồi so chiêu, hắn đối với thân pháp của người nam nhân này đã có sự hiểu biết nhất định, đây là hoả nhãn kim tinh hắn tu luyện tại chiến trường nhiều năm mà ra.

Nam nhân vui vẻ, cổ tay vung lên, thắt lưng gấm rời tay bay ra, hướng về phía Quân Lan Phong đánh tới, Quân Lan Phong đứng thẳng bất động, giống như không thấy.

Lạc Vân Hi không e ngại gì về hắn, đứng ở bên cạnh xem đánh nhau.

Nói thật, nam nhân này tuy bộ dáng có chút ngoài ý muốn, giọng nói cũng không phải của thiếu niên, mà là vô cùng thành thục thô lỗ, sợ là vì việc những năm này hắn trải qua có liên quan tới nhau, nhưng tình cờ thần sắc và giọng nói chuyện lại có chút tính trẻ con, đến cùng mới mười lăm tuổi thôi.

Hai người ra tay cũng rất nhanh chóng, rất nhanh dây dưa đến cùng một nơi, lại nhanh chóng tách ra.

Mười mấy chiêu qua, trong con ngươi tinh quang của Quân Lan Phong lóe lên, bước chân nhẹ hơn, vậy mà gần người, cổ tay phải khẽ đảo, đột nhiên chặn lại eo của nam nhân, vứt lên đất, thủ pháp ném thuần thục.

Nam nhân đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị hắn ném xuống đất, lập tức đứng lên, song tay để ở phía sau, nhìn về phía bóng tối lắc mấy cái, ra hiệu cho các thuộc hạ thân tín đừng xúc động xông tới, mình thì xông về phía Lạc Vân Hi “oa oa” kêu to lên: “Tỷ tỷ, hắn khi dễ ta!”

Lạc Vân Hi mỉm cười tiến lên, đưa tay đỡ hắn dậy, hỏi: “Ngươi tên gì vậy?”

“Quan Hàn. Vốn gọi Nguyệt Quân Hàn, còn tỷ tỷ gọi là Nguyệt Quân Phượng.” Hắn xoa cái mông ngã đau, chớp mắt nhìn Quân Lan Phong, trong lòng lại không phục không được, may mà, Quân Đoàn Khô Lâu còn không có người lợi hại như Trung Sơn Vương vậy.

“Nguyệt Quân Phượng sao?” Lạc Vân Hi cười nhẹ: “Có chữ 'phượng' tốt lắm, chẳng qua, Nguyệt Quân thì không thích.”

Ai kêu Hoa hoàng tử khiến người chán ghét kia gọi là Nguyệt Quân Hoa!

“Tỷ tỷ, ngươi tới đây là muốn điều tra cái gì?” Quan Hàn nghiêm trang hỏi, đồng thời cúi đầu, lục lọi mang theo tấm mặt nạ da người kia.

Lạc Vân Hi lúc này mới nghĩ đến chính sự, hỏi hắn: “Năm ngoái ở hoàng hứng tự, là ai mua người muốn giết ta?”

Nàng một mặt đợi câu trả lời, một mặt từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy Quân Lan Phong đưa cho nàng kia, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào tờ giấy ghi ba người khiến người căm ghét kia, tâm tư trầm đến đáy cốc (mất hết ý chí).

“Hoa hoàng tử.” Quan Hàn không để ý chút nào nói: “Nguyệt Quân Hoa.”

“Hắn ư?” Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi đồng thời hỏi ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.