Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 234: Chương 234: Chương 228




Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi cùng Quan Hàn trở về Nhan phủ.

Cách cửa lớn của Nhan phủ không tới vài bước, bước chân của Quan Hàn đã dừng lại, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười, nói với Lạc Vân Hi: “Tỷ tỷ, mau vào đi!”

“Ngươi không vào sao?” Lạc Vân Hi hỏi hắn.

Mấy hôm nay, Quan Hàn rất ít khi ở bên mình, dường như cũng không muốn đến Nhan phủ.

Quan Hàn thản nhiên nói: “Ta không vào.”

Hắn nói xong, quay người rời khỏi đó.

Lạc Vân Hi ngưng mắt nhìn bóng lưng hắn, dáng người cao to có vẻ hơi tịch mịch thê lương, trong lòng nàng không khỏi hơi đau.

Từ khi ở chỗ Tam di nương biết được, trước kia mẫu thân thực sự đã sinh ra một đôi long phượng thai, lúc chiến loạn, đứa nhỏ này có thể bảo vệ hay không cũng rất khó nói, vì sợ làm nàng thương tâm, cho nên nàng ấy vẫn chưa từng đề cập về chuyện này.

Bởi vậy, Lạc Vân Hi gần như đã xác định được thân phận của Quan Hàn, thế nhưng, Quan Hàn cũng không đồng ý có chút quan hệ nào với Nhan gia, chỉ thừa nhận nàng này một người tỷ tỷ, điều này cũng khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.

Lạc Vân Hi vào Nhan phủ, cách đó không xa, Quan Hàn cũng đứng ở chỗ ngoặt, nhìn về phương hướng của nàng.

Tỷ tỷ, đây là một xưng hô có bao nhiêu thân thiết!

Lúc trước, hắn được nghĩa phụ mang vào quân đoàn, quân đoàn đều nắm trong tay Hòa Nguyệt đế Nguyệt Vũ, hắn không thể không tự hủy dung nhan của mình, kiếm sống dưới mí mắt của hắn ta, từng bước một mà trèo lên vị trí thủ lĩnh, hắn đã sớm mất đi tình cảm một người bình thường nên có.

Chỉ có tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng có khả năng từng sống trong cực khổ giãy giụa giống như hắn trước kia, thường xuất hiện trong những giấc mông của hắn, nhìn về hướng hắn khóc rưng rức cầu cứu, để hắn có dũng khí và niềm tin vô cùng kiên định để tiếp tục bước đi.

Hắn không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.

Mà tỷ tỷ, Lạc Vân Hi, so với suy nghĩ của hắn còn kiên cường hơn nhiều, cũng hạnh phúc hơn.

Sau nửa canh giờ, Quân Lan Phong chạy tới Nhan phủ, hắn còn chưa đi tới cửa lớn, đã phải tránh né rất nhiều thị vệ của Nhan phủ, trốn vào nơi ở của Lạc Vân Hi, tại Nhan gia, nàng có một nơi khá rộng lớn, có bốn nhà xung quanh, không gian trống trải, tuy nhiều hạ nhân, nhưng vẫn tuân thủ lễ pháp, không loạn chút nào.

Sau giờ ngọ tới giờ mùi, Lạc Vân Hi chợp mắt trong phòng, hạ nhân trong viện đứng ở nơi xa xa để bảo vệ, cho nên không nhìn thấy Quân Lan Phong mặc một bộ quần áo tím vội vã vào đây, thuần thục nhảy qua cửa sổ vào chủ phòng, rồi đóng cửa phòng lại.

Động tác của hắn tuy nhẹ, nhưng vẫn bị Lạc Vân Hi nghe thấy.

Vốn là không ngủ, lúc này nàng liền dứt khoát trực tiếp lật người lên, nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, trong lòng đã đoán được hắn đến đây vì việc gì.

“Nhan Dung Kiều đi rồi.” Nàng trực tiếp mở miệng.

“Ta biết rồi.” Mặt Quân Lan Phong mày lạnh lùng: “Trước đó, ta phụng theo thánh chỉ tới quân doanh làm việc, không ngờ là bị hoàng đế lừa đi, thả Nhan Dung Kiều ra. Vừa nhận được tin tức ta liền lập tức trở lại.”

“Không phải nói hắn và mẹ ta khi còn trẻ có tình cảm sâu đậm sao? Vậy mà lại nói thả là thả với người có ý đồ bất chính đối với nương ta.”

“Thân là đế vương, rất nhiều chuyện cũng là không phải do chính mình quyết định.” Quân Lan Phong trầm giọng nói: “Hoa hoàng tử lộ chuyện Hòa nguyệt đã làm việc khiến hoàng thượng rất kiêng kỵ, ân tình của hắn không nhỏ chút nào.”

Lạc Vân Hi nhẹ cong môi mỏng, nàng dựa ở trên gối dựa, mái tóc đen nhánh buông xuống dưới, giống như một thác nước vô tận, giọng nói lạnh lẽo từ giữa cánh môi đỏ phun ra: “Huyết Ưng sao, hắn thật sự dụng tâm với Đỗ Tình Yên. Trước đây chỉ vì nàng ta, hết lần này tới lần khác nhằm vào ta, thậm chí không tiếc mời người của Quân Đoàn Khô Lâu tới để đối phó với ta, hiện tại, lại vì nàng ta mà đi cứu Nhan Dung Kiều, ha ha, thật là tình cảm cuồng dại!”

Mắt Quân Lan Phong nguy hiểm nhắm lại: “Từ lúc hắn động thủ với ngươi, ân nghĩa của ta và hắn cũng đã đoạn tuyệt rồi! Hiện tại dù có duy trì, chẳng qua là vì bang giao để giữ hòa bình của quốc gia thôi!”

Bằng không, hắn đã sớm không cho Huyết Ưng sống đến bây giờ! Cho dù, hắn rất tôn kính mình, nhưng hắn cũng không thể khoan dung với một nhân vật tạo thành nguy hiểm cho Lạc Vân Hi tồn tại như vậy.

“Chờ Nhan Dung Kiều vào tới Hòa Nguyệt, ta sẽ nghĩ cách bắt giữ nàng ta.” Quân Lan Phong nói rồi ngồi vào đầu giường, nâng lên một sợi trong mái tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Đúng lúc này, ở cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, truyền đến tiếng của Xuân Liễu: “Tiểu thư, người tỉnh chưa?”

Có lẽ nghe thấy trong nhà có động tĩnh, nàng ấy mới dám tới hỏi.

“Ừm.” Lạc Vân Hi miễn cưỡng đáp.

“Quốc công vừa mới bảo người tới mời ngài qua đó, có cần nô tỳ vào giúp người múc nước chải đầu không?”

Lạc Vân Hi nghĩ hẳn là vì chuyện của Nhan Dung Kiều, liền nói: “Không cần.”

Nàng vốn không ngủ, liền xuống dưới giường khoác áo lên.

“Đêm nay Nhan phủ bày tiệc, cũng mời gánh hát nổi tiếng trong kinh thành tới phủ biểu diễn, hoàng đế cũng tới, nói lần trước đổ oan là nàng hãm hại thái hậu, muốn nhận lỗi với nàng.” Khóe miệng Quân Lan Phong nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Hắn chậm rãi đi tới, tới cạnh người Lạc Vân Hi đang ngồi ở trước gương đồng, nhìn dung nhan đẹp như tiên của nàng trong gương, sắc mặt nhu hòa, duỗi tay vòng quanh eo nàng, chen chúc cùng nàng ở trên một cái ghế đẩu.

“Không chen không được sao?” Một tay Lạc Vân Hi gãi đầu, buồn cười hỏi.

Quân Lan Phong kề môi bên tai nàng, nhưng ánh mắt lại nhìn hai người gắn bó trong gương, trầm giọng nói: “Họ đề phòng nàng, nàng vốn đã không thích Nhan Dung Khuynh.”

“Ừm.”

“Nàng nói xem, khi nào ta có thể tới Nhan gia cầu hôn đây?” Quân Lan Phong đột nhiên hỏi.

“Như vậy cũng quá nhanh đi, chẳng phải ngươi mới giải trừ hôn ước với Nhan gia sao?” Lạc Vân Hi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, nhưng lúc trước hai nhà Quân Nhan đính hôn, vốn là không chỉ tên nói là người nào, chỉ là thực hiện hôn ước tổ tiên thôi, hiện nay ngươi mới đúng là tiểu thư chính tông của Nhan phủ, nên ta với nàng đính hôn.”

Quân Lan Phong nói rồi, khóe miệng cong lên một nụ cười giảo hoạt như hồ ly.

“Vậy cần phải xem ông ngoại có đồng ý không đã.” Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười: “Theo ta thấy, ngươi khiến bọn hắn tức giận như thế, chỉ sợ họ sẽ không đáp ứng thôi.”

Quân Lan Phong khẩn trương đến chân mày nhíu lại: “Không thể nào đi?”

“Vậy phải xem ngươi biểu hiện nha.” Lạc Vân Hi cười đến vui vẻ.

“Sẽ không.” Quân Lan Phong nhìn nàng một lúc, cười một tiếng: “Hiện tại khắp thiên hạ đều biết ngươi là nữ nhân của Quân Lan Phong ta, ta muốn thử xem ai còn dám cưới ngươi nữa!”

Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, nghĩ đến một việc, hỏi: “Đoan Mộc Kỳ ở quân doanh như thế nào vậy? Hắn luôn oán giận với ta là quá mệt mỏi.”

“Mệt, vậy cũng cần phải chống đỡ.” Quân Lan Phong thản nhiên nói: “Hắn còn oán trách với ngươi sao? Vẫn là nên tăng thêm huấn luyện của hắn mới được!”

Lạc Vân Hi nhanh chóng xua tay: “Đừng đừng đừng, ngươi chính chỉ cần để hắn thoải mái một chút thôi, dù sao hắn cũng chưa thích ứng.”

“Vậy cũng không được, tuổi tác hắn đã lớn như vậy, lại không khổ luyện sao được? Lòng nàng thương xót hắn sao?” Quân Lan Phong cau mày nhìn nàng.

Lạc Vân Hi cắn răng nói: “Không phải, hắn là bằng hữu của ta, ta cầu xin giúp hắn, được không? “

Quân Lan Phong khẽ mím môi: “Cầu xin sao? Có thể nha, phải đưa thành ý của nàng ra trước đã.”

Lạc Vân Hi nắm quả đấm thật chặt, vừa nhìn liền biết nam nhân này là cố ý!

“Quân Lan Phong, ngươi muốn thế nào?”

Quân Lan Phong đưa mặt lại gần, cọ vài cái trên gò má nóng hổi của nàng, cười hì hì nói: “Trái hôn ba lần, phải hôn ba lần.”

“Rầm!” Gương mặt Lạc Vân Hi đỏ bừng một mảnh, nam nhân này, vạy mà lại nói ra những lời như vậy! Gò má không khỏi nóng bỏng.

“Chỉ có cơ hội một lần!” Quân Lan Phong thúc giục.

Lạc Vân Hi gắt gao trừng hắn: “Ta nhớ kỹ, ngươi cái kẻ lòng tham không đáy lấy oán trả ơn này!”

Quân Lan Phong đưa tay chọc lên trán nàng một cái, trong con ngươi đầy ý cười: “Người khác nhờ ta làm việc, đều là tặng lễ vật hoặc đưa vàng bạc. Nàng cũng không nên bày tỏ một chút sao?”

“Ta là người khác sao?”

“Cho nên chỉ cần của nàng sáu cái hôn thôi!” Quân Lan Phong cúi mặt xuống, mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn nàng: “Hi nhi, ta chờ.”

Lạc Vân Hi cắn môi không nói gì.

“Tiểu thư, ngài xong chưa? Quốc công gia lại phái người tới hỏi.” Giọng Xuân Liễu trùng hợp lại từ bên ngoài cửa sổ vang lên.

“Ta đã biết.” Lạc Vân Hi hít mạnh một hơi, víu bả vai Quân Lan Phong, đưa qua môi, nhanh chóng ấn xuống hai gò má hắn sáu nụ hôn, trên mặt nổi lên từng mảnh đỏ.

Đôi môi mềm mượt chủ động hôn tới thật sự là cảm giác thật sự quá thích ý! Quân Lan Phong thoải mái hừ một tiếng, trở tay ôm chặt Lạc Vân Hi, động tình hôn lên hai gò má của nàng, lẩm bẩm: “Hi nhi, thật sự là bảo vật vô giá trên thế gian.”

Hai gò nữ tử má trắng noãn mềm mại, hắn đang say mê, nhưng Lạc Vân Hi lại tránh ra mà đi: “Tốt lắm, ngươi có thể dừng lại rồi. Đừng quên chuyện đã đáp ứng ta!”

Quân Lan Phong không vừa lòng nắm chặt tay nàng muốn hôn.

Màu đỏ trên gương mặt Lạc Vân Hi dần trôi đi, vẻ mặt nhẹ như mây gió: “Nụ hôn của ta đã đáng tiền như vậy, thì ta phải lưu trữ lại, chờ đến khi có việc muốn ngươi giúp lại cho ngươi.”

Sắc mặt Quân Lan Phong tối sầm, trầm giọng nói: “Ta sai rồi, Hi nhi.”

“Tự mình quay trở về suy nghĩ cho tỉnh lại đi!” Lạc Vân Hi vội vàng búi một kiểu tóc đơn giản, mở cửa ra khỏi phòng, không lại để ý tới nam nhân phía sau.

Theo Xuân Liễu đi tới phòng khách tìm Nhan Quốc Công, mới vừa đi tới cửa phòng khách, một chén trà đã từ bên trong bay thẳng ra ngoài.

Lạc Vân Hi nhanh tay giữ chặt Xuân Liễu tránh ra, “đùng” một tiếng, chén trà vỡ nát trên mặt đất, âm thanh rõ ràng vang dội, trong đại sảnh vốn yên tĩnh đặc biệt chói tai.

Nàng nhấc chân vào phòng khách, đã trông thấy mặt Nhan Quốc Công đầy nộ khí ngồi trên ghế thái sư ở giữa phòng khách chính, mặt tái nhợt, khiến người khác sợ hãi.

Nhan Thiếu Khanh khoanh tay đứng ở một bên, khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo, không nói gì.

“Ông ngoại, Nhị cữu.” Lạc Vân Hi tiến đến, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhan Thiếu Khanh thấy là nàng, sắc mặt dịu dàng hơn, liếc nhìn Nhan Quốc Công.

“Chuyện gì ư?” Nhan Quốc Công hiển nhiên là đã hết tức giận, ánh mắt rét căm căm nhìn về phía ngoài cửa, giọng nói lạnh lẽo: “Còn không phải do di nương tốt của ngươi đó!”

“Di nương của ta ư? Di nương của ta xảy ra chuyện gì?” Lạc Vân Hi giật mình, Tam di nương làm ra chuyện gì khiến ông ngoại tức giận như vậy chứ?

Nhan Thiếu Khanh thấy nàng hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Không phải Duyệt Nhi, là Nhan Dung Kiều.”

Sau khi Lạc Vân Hi sững sờ liền kịp thời phản ứng, trên vai vế Nhan Dung Kiều thực sự là di nương của mình, nàng lập tức nói: “Ông ngoại, nàng ta không phải di nương của ta!”

Nhan Quốc Công “ừ” một tiếng, gọi nàng tới, Lạc Vân Hi cẩn thận dẫm xuống nước trà đi tới bên cạnh hắn.

Nhan Quốc Công đưa tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nàng, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nhìn khuôn mặt của nàng, ý cười càng ngày càng nhu hòa: “Hi nhi.”

Lạc Vân Hi cong môi cười.

Nhan Quốc Công nói: “Chuyện Dung Kiều hại mẹ con ngươi, ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ, việc này không cần ngươi quan tâm, chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Lạc Vân Hi gật đầu: “Vâng, ông ngoại.”

Có Nhan Quốc Công hỗ trợ, tất nhiên là không thể tốt hơn nữa, chỉ là, hắn đã tin là Nhan Dung Kiều làm hại mẹ nàng sao?

Nhan Thiếu Khanh từ trong tay áo rút ra một phong thư dùng da dê bọc lại, đưa cho Lạc Vân Hi, nói: “Đây là do đại bá ngươi viết, hắn ở biên cảnh điều tra việc này, cũng tìm đươc nhân chứng ở Quân Đoàn Khô Lâu năm đó, tất cả chứng cứ đều chỉ về hướng Nhan Dung Kiều. Nàng ta thực sự bỏ ra mấy vạn lượng hoàng kim, mời sát thủ của Quân Đoàn Khô Lâu, muốn . . . mạng Dung Khuynh!”

“Mạng mẹ ta đáng giá mấy vạn lượng hoàng kim. Một thứ nữ nhỏ bé như nàng ta, lấy đâu ra nhiều vàng như vậy?”

Lạc Vân Hi có chút khiếp sợ. Chẳng trách lúc trước Quân Lan Phong nói Lạc Phi Dĩnh không mời nổi Quân Đoàn Khô Lâu, thì ra giá cả bên cạnh lại cao như vậy! Điểm này, nàng còn chưa từng hỏi Quan Hàn thì phải?

“Tuy tướng mạo Nhan Dung Kiều không bằng Dung Khuynh, nhưng khi còn trẻ cũng không thiếu người theo đuổi, chỉ cần da mặt dày, tất nhiên là có biện pháp để kiếm đủ chỗ vàng này rồi.” Nhan Thiếu Khanh thản nhiên nói ra một sự thật.

Lạc Vân Hi không biết nên nói gì.

Nói đi nói lại, thì da mặt Nhan Dung Kiều đúng rất dày.

“Da mặt nàng ta còn chưa đủ dày sao?” Nhan Quốc Công lạnh lùng tiếp lời: “Khi Dung Khuynh ở Nhan phủ, cái gì cũng đều tốt hơn nàng ta, nàng ta muốn hại chết Dung Khuynh, như vậy tất cả đều là của nàng ta. Vốn dĩ đám hỏi với Đỗ gia là của Dung Khuynh, dù cho lúc ấy Dung Khuynh không đồng ý, nhưng chúng ta cũng không nghĩ tới Nhan Dung Kiều! Đến khi Dung Khuynh đi, Nhan Dung Kiều mới thay nàng ấy gả vào Đỗ gia, đồ cưới cực kỳ phong phú, lướt qua các thiên kim của Thiên Dạ.”

Nói đến đây, âm thanh của Nhan Quốc Công lộ ra vài phần bi thương: “Nàng ta dùng lợi ích kiếm được từ Dung Khuynh! Chúng ta đối đãi với nàng ta tốt như vậy, lại không nghĩ rằng nàng ta dùng những thứ đó để lấy mạng Dung Khuynh! Quá ghê tởm! Bổn quốc công sao lại sinh ra một nữ nhi hỗn trướng thế này? Quả thực là làm bẩn cửa nhà Nhan gia, thực có lỗi với tổ tông Nhan gia!”

Lạc Vân Hi nghe Nhan Quốc Công nhắc lại chuyện xưa, trong lòng cũng sinh ra sự tức giận.

“Tên của nàng ta có phải nên gạch ra khỏi gia phả không?” Nhan Quốc Công quay đầu hỏi Nhan Thiếu Khanh.

“Ông ngoại, ngài đuổi nàng ta ra ngoài sao?” Lạc Vân Hi hỏi.

“Ừm, trong dạ tiệc, ta sẽ thông báo một lần nữa với tất cả mọi người, Nhan Dung Kiều, nàng ta không xứng mang cái họ 'Nhan' này , từ nay về sau, không có quan hệ gì với Nhan phủ chúng ta!” Giọng Nhan Quốc Công lẽo cứng rắn.

“Vậy Đỗ Tình Yên thì sao?” Lạc Vân Hi nhắc nhở hắn.

“Yên nhi cũng không biết mẫu thân nàng ấy đã làm những chuyện này, nàng vẫn là cháu ngoại của ta, không ảnh hưởng gì.” Nhan Quốc Công nói, giương mắt, thật sự đánh giá Lạc Vân Hi, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ: “Tuy vậy, những năm Yên nhi đều sống những tháng ngày của thiên kim đại tiểu thư, ở Thiên Dạ, cũng coi như là công chúa ở dân gian. Còn ngươi thì phải chịu khổ.”

Hắn đành thở dài một hơi, nhẹ nhàng sờ gò má Lạc Vân Hi: “Ngươi mới đúng là tiểu thư dòng chính của Nhan phủ, những danh dự này cũng phải là của ngươi, tiếc thay . . . đây đều là Yên nhi nợ ngươi.”

Lạc Vân Hi cười nhạt, nói: “Danh dự đều là vật ngoài thân, sống không mang, chết cũng không thể mang theo, chỉ có điều . . . “

“Chỉ có điều làm sao?” Nhan Quốc Công có chút khẩn trương hỏi.

Mắt Nhan Thiếu Khanh lộ vẻ tán thưởng, cái nhìn đời như của như Vân Hi, mới là tác phong của người nhà họ Nhan bọn hắn, quả nhiên là nữ nhi của Dung Khuynh!

Lạc Vân Hi nhớ tới người đã chết kia, cũng là ‘Lạc Vân Hi’ trước đây, trên mặt không khỏi dâng lên một tầng mây đen, giọng khàn khàn: “Chỉ có điều, đúng thực là chịu nhiều đau khổ.”

Một câu quá đơn giản, cũng không có ý giả bộ đáng thương.

Lúc trước, Đỗ Tình Yên dưới sự che chở của hai nhà Nhan Đỗ từng sống như công chúa, “Lạc Vân Hi” cũng đang ở Lạc gia ẩn nhẫn chịu thiệt, đối mặt với cạm bẫy tứ phía, nàng từng bước thận trọng, sống trong gian nan cô tịch. Dùng hết lòng tin tưởng Đoan Mộc Triết, nhưng ở lúc mấu chốt hắn lại vứt bỏ nàng, để nàng một mình, lặng lẽ cùng người nàng hận nhất là Lạc Phi Dĩnh ở cùng một nơi.

Tất cả những điều này, chẳng lẽ không khổ sao?

“Hi nhi, ông ngoại sẽ bồi thường thật tốt cho ngươi.” Giọng Nhan Quốc Công tràn đầy thương tiếc và đau lòng, sau lúc, liền nói: “Ngươi đã cập kê rồi.”

Nhan Thiếu Khanh nghĩ đến chuyện này liền vui vẻ hẳn lên: “Lúc ngươi làm lễ cập kê so với Yên nhi còn long trọng hơn, lúc ấy ông ngoại ngươi còn giận không ít.”

Sắc mặt Nhan Quốc Công không khỏi xấu hổ, giọng nói càng mang đầy áy náy hơn: “Ta làm sao biết là Hi nhi, bằng không, ta nhất định sẽ dốc hết tất cả, làm cho Hi nhi một lễ cập kê khiến tam quốc khiếp sợ.”

“Phụ thân, ngài vẫn là không công bằng như vậy, lúc trước cứ thương yêu Dung Khuynh như vậy, thế cho nên trong lòng Dung Kiều vặn vẹo. Bây giờ còn thương yêu Hi nhi như vậy, ngài không sợ trong đầu Yên nhi có ý nghĩ khác sao?” Nhan Thiếu Khanh ngậm cười nói.

Lạc Vân Hi không khỏi liếc mắt nhìn hắn.

Tuy hắn nói mang theo nụ cười, nhưng ngôn từ này lại cực kì sắc bén.

Mà lời hắn nói quả thật cũng là lời nói thật, cũng là lo một chút lắng của bản thân hắn.

“Tuy thân thể Yên nhi không tốt, nhưng chúng ta cũng móc tim móc phổi với nàng ấy, Hi nhi mới quay về bên ta, Yên nhi sao có thể so đo với nàng chứ?” Nhan Quốc Công thản nhiên nói: “Nếu nàng ấy thật có loại ý tưởng này, vậy nàng ta cũng phải thẹn với việc chúng ta đối tốt với nàng ta nhiều năm như vậy.”

Nhan Thiếu Khanh “ừ” một tiếng, chuyển đề tài câu chuyện: “Ít nhất cũng là nhờ Quân Lan Phong, bằng không lễ cập kê của Hi nhi sẽ trở thành một nuối tiếc.”

Nhắc tới Quân Lan Phong, sắc mặt Nhan Quốc Công liền thay đổi, nhớ tới lúc hắn dứt khoát từ hôn với Yên nhi, mang tới nhục cho hai nhà Nhan Đỗ, lập tức nói: “Hắn muốn kết hôn Hi nhi, không có cửa đâu!”

Lạc Vân Hi không nói gì, nhớ tới hôm nay Quân Lan Phong còn nói lúc nào nên tới cầu hôn, không khỏi gục đầu xuống nín cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.