Lạc Nguyệt Kỳ cũng khiếp sợ trợn to hai mắt.
Trời ơi, Tam tỷ tỷ quả nhiên là trúng tà. Thậm chí cả thái tử cũng dám đắc tội! Chỉ là, nếu thái tử đã lên tiếng, sau này nàng vẫn nên cách Lạc Vân Hi càng xa càng tốt. Nghĩ vậy, nàng chủ động đứng cách Lạc Vân Hi vài bước.
Lạc Vân Hi nhìn thấy, cũng không có biểu hiện gì, thừa dịp thái tử im lặng thì lạnh nhạt nói: Ta đi xem đại tỷ trước.
Thái tử hung ác hít một hơi, nói: Chúng ta đi!
Thái tử, chờ cựu thần một lát. Thái y trong phòng có chút nóng nảy, hắn còn phải đi nhờ xe thái tử hồi cung.
Đoan Mộc Triết khẽ cười nói: Thái tử, tóm lại phải đợi thái y nhìn thương thế của Dĩnh nhi xong đã.
Thái tử không nói, nhưng cũng không lập tức rời đi.
Lạc Phi Dĩnh nhìn về phía Lạc Vân Hi đang đi tới, chống lên người ngồi lên, nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nam tử ngoài cửa sổ, giọng nói mềm mại: Triết, đừng quên hôm nay bắn được một con hồ ly, chàng đã đồng ý làm cho ta một cái áo lông để năm sau mặc!
Lúc Nàng nói, khóe mắt liếc về phía Lạc Vân Hi, ánh mắt xẹt qua sự khiêu khích mà chính nàng cũng không hề ý thức được.
Lạc Vân Hi không tránh ra, mà chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Triết? Thật thân mật!
Lúc trước mình và Đoan Mộc Triết nhất định từng có chuyện xưa, Lạc Phi Dĩnh nhất định biết, nếu không, nàng cũng không hành động như vậy rồi.
Ngoài cửa sổ, con ngươi Đoan Mộc Triết tĩnh lặng như biển sâu, ánh mắt liếc nhìn mặt Lạc Vân Hi, mới lên tiếng: Được ta sẽ cho ngươi.
Lúc này, Lạc Phi Dĩnh mới hài lòng nằm xuống.
Đại phu nhân đã biết tay của nữ nhi xảy ra chuyện gì, thấy Lạc Vân Hi, vẻ mặt không tốt.
Lạc Phi Dĩnh cười nói: Mẫu thân, ta khát.
Đại phu nhân gật đầu, cũng không quay đầu lại nói: Bưng trà cho ta.
Tam di nương đứng ở trong góc nhỏ nhẹ cười tiến lên, đi bưng trà trên bàn.
Trong phòng, Tam di nương, Ngũ di nương đều ở đây, chỉ có Tứ di nương không có ở đây, Lạc Băng Linh bị ném xuống xe ngựa, bị thương, nàng có lý do không ở đây.
Nhưng bàn về thân phận, nha hoàn hồi môn Ngũ di nương vốn dĩ không như Tam di nương, đại phu nhân phân phó không có chỉ danh người nào, Tam di nương lại tập mãi thành thói quen đi làm, mà Ngũ di nương, không phản ứng chút nào.
Mẫu thân ruột của mình ở trong phủ này có địa vị gì vừa nhìn liền biết!
Tam di nương đi tới bên cạnh bàn bưng trà lên, rồi lại để xuống nói: Quá nóng, lạnh một chút sẽ tốt hơn.
Một người chừng bốn mươi tuổi, là Trần Tường bên cạnh Lạc Phi Dĩnh nâng chung trà lên, giọng nói kỳ quái: Trà này không thể phỏng tay! Di nương không muốn dâng trà cho đại tiểu thư, nô tỳ đi.
Tam di nương giận đến mặt cũng đỏ, có thể thấy được Trần Tường quả thật bưng ly trà kia, không có chút cảm giác phỏng tay nào, nói không ra lời.
Nhiều như vậy người ngoài nhìn, sắc mặt Lạc Kính Văn hơi trầm xuống, Tam di nương này, quá đáng lắm rồi! Hắn đang muốn nói chuyện, Lạc Vân Hi đã cười ngăn Trần Tường lại.
Mấy ngày trước tay tam di nương mới bị lột da, cho nên không cầm được nóng đồ, để ta làm là được rồi.
Nàng đưa tay nhận lấy ly trà.
Mười ngón tay bị bỏng, quả nhiên nóng bỏng!
Trần Tường rút tay về, chà xát mấy cái trên vạt áo, thật là nóng! Nếu không phải là tay nàng da dày, có lẽ cũng không diễn nổi nữa. Khóe miệng lại gợi lên nụ cười thâm độc, nếu là Tam Tiểu Thư cầm ly trà này, ha ha. . . . . .