Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 15: Chương 15: Không bằng phế vật ​




Thanh âm nói chuyện của bách tính cũng không nhỏ, Lạc Nguyệt Kỳ đương nhiên nghe thấy được, nàng quay đầu nhìn Lạc Vân Hi, trong mắt hiện lên tia khinh miệt cùng trào phúng

Lạc Vân Hi nhìn lại hướng xe ngựa, thị vệ điều khiển xe ngựa đi chậm lại, coi như không nghe thấy lời bàn tán của dân chúng

Thế cho nên, những lời nghị luận ngày càng nhiều

"Dừng xe"

Thanh âm trong trẻo của Lạc Vân Hi bỗng dưng vang lên, xe ngựa "Dát" một tiếng rồi dừng lại

Xa phu còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, một thân ảnh nhỏ gầy lập tức ra khỏi xe, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào đám người

Dân chúng còn không kịp phản ứng, gió lạnh tự nhiên gào thét bên tai, một đôi tay nhỏ bé trắng noãn, đã dừng lại trên cổ của một nam tử trẻ tuổi

"Đem lời ngươi vừa nói lặp lại một lần nữa!"

Thình lình xảy ra việc ngoài ý muốn, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh xe ngựa liền chìm vào mảnh yên tĩnh

"Ngươi là ai?" Nam tử trẻ tuổi nhất thời không tránh kịp, ánh mắt chạm phải con ngươi băng lãnh của nữ tử, rùng mình một cái

Khóe miệng Lạc Vân Hi lãnh mạc gợn lên, cao giọng nói: "Không biết ta? Các người đều không biết ta, liền ở trong này vũ nhục thanh danh của ta?!"

"Nàng là phế vật của Lạc gia!" Có người mẫn cảm phản ứng, kinh hoàng la lên

Nam tử trẻ tuổi không khỏi giật mình, muốn nhanh chóng tránh thoát lực đạo của Lạc Vân Hi nhưng lại thất bại

Lạc Vân Hi nâng giọng, thanh âm đủ cho mọi người có thể nghe rõ được: "Bị phế vật ta đây bắt, muốn trốn cũng không thoát được, ngươi chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng sao!"

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của nam tử liền đỏ lên một mảng lớn

Hắn nghe được thanh âm hít lạnh của những người xung quang, cơ hồ không ai tin, một nam nhân to lớn như vậy lại bị một tiểu cô nương gầy yếu chế phục

Có người bắt đầu đả kích

"Đồ Tứ, ngươi còn thất thần làm chi?"

"Chạy mau a, nha, ngươi không phải là ngay cả phế vật cũng không bằng chứ?"

"Đừng nói với ta, ngươi ngay cả một tiểu cô nương cũng không đánh lại!"

Đồ Tứ gương mặt tím lại, thẹn quá hóa giận, không lưỡng lự, gỡ tay nàng đẩy ra

Lạc Vân Hi căn bản muốn phản kích, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng chỗ thị vệ hộ tống

Xe ngựa nàng cưỡi cách xa hơn năm mươi thước, mặc dù một đám người kia đều nhìn thấy, nhưng lại không có người nào ý muốn giúp ra tay. Tất cả đều đứng ở xa quan sát

Trong lòng Lạc Vân Hi có một cỗ hàn khí, trong phút chốc nắm lấy cổ tay Đồ Tứ, quay đầu lại quát lớn: "Các ngươi còn ngây ngốc đứng đó làm cái gì? Mau trói hắn lại!"

Thanh âm của nàng có vài phần sắc bén, mọi người cũng muốn đi đến

Nhưng nghĩ đến đại phu nhân đã phân phó, bọn họ có chút chần chờ

Lúc này Lý Tài mới chậm rãi đi đến bên người của Lạc Vân Hi nói: "Tam tiểu thư, bỏ đi, trở về quan trọng hơn, lão gia ở trong phủ chờ sẽ sốt ruột"

Bỏ đi?

Lạc Vân Hi trong lòng cười lạnh

Nàng bị khinh miệt nói có thể bỏ! Bị đánh nói có thể bỏ!

"Được, bỏ đi!"

Nàng chậm rãi nói ra ba chữ kia, cầm lấy tay của Đồ Tứ tăng thêm lực đạo

Đồ Tứ cắn chặt răng, nghe thấy tiếng "Rắc rắc" rung động. Bởi vì thấy Lạc Vân Hi thân hình bé nhỏ, không hề đề phòng, nên lúc này tay mới bị nàng điều khiển


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.