Sắc mặt của Lương Hàm Phương theo những lời này của nàng biến thành màu đỏ tía, móng tay dài nhọn bên tay phải cắm chặt vào lòng bàn tay mềm mại, hỏi từng chữ: “Vậy ống tay áo thì sao? Cũng là do ngươi giở trò phải không?”
Lạc Vân Hi nhàn nhã mềm oặt ngồi ở trên, nhìn nàng từ trên cao xuống: “Nếu ở trên người ta giấu ngọc bội, vậy thì nhất định sẽ tìm lý do lục soát thân thể của ta, ta không hoàn thành nốt việc này cho ngươi, chẳng phải là rất có lỗi với quý phi nương nương sao?”
Lương Hàm Phương giận dữ, “Quả nhiên là ngươi! Ngươi đi chết đi!”
Nàng lấy từ trong ngực ra một cây ngân trâm bén nhọn chợt phi về hướng người trên xe ngựa, “Hí ——” Một tiếng kêu thê lương phát ra phá vỡ bầu trời, vó ngựa đột nhiên tung lên lên, cả xe ngựa cũng lật.
Lạc Vân Hi thấy hoa mắt, thân thể đụng vào vách xe, nàng gấp gáp vịn lấy thành xe, mũi chân điểm nhẹ một cái, tung người nhảy ra khỏi xe ngựa, bước lên lưng ngựa, kéo roi ngựa, tiếng “thở dài” vang dội ở đường con lớn duy nhất thông với hoàng cung này.
Sắc mặt Lương Hàm Phương trắng bệch lui về phía ven đường, Lạc Vân Hi cố gắng hết sức khống chế con ngựa nổi cơn điên, thân thể nhỏ nhắn giống như thuyền nhỏ trôi dạt trong sóng to gió lớn, cố gắng chống lại sóng dữ.
Đột nhiên, con ngựa điên hất tung bốn vó, chạy về hướng Lương Hàm Phương.
Trên lưng ngựa, tóc Lạc Vân Hi đã rối tung, bị gió trên cao thổi bung ra, tung bay về phía sau, Lương Hàm Phương kinh sợ, trong đầu chỉ còn lại một đôi mắt lạnh như băng, bén nhọn như đao kiếm! Sắc xảo, trong suốt, dường như hiểu rõ tất cả, không giống như một thiếu nữ mười ba tuổi chút nào!
Phía sau lưng nàng lạnh toát, ngã xuống ngồi trên mặt đất, đừng nói quý phi cô cô, cho dù là Đương Kim hoàng hậu, cũng tuyệt đối không có ánh mắt đáng sợ như vậy!
Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ điều chỉnh dây cương, để cho chân trước của ngựa nâng nên, đạp thẳng về hướng mặtLương Hàm Phương.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, một bóng dáng màu lam lao tới, dưới tình thế cấp bách bắt được tóc Lương Hàm Phương hướng kéo sang bên cạnh, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lạc Vân Hi xông qua, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt Lương Diệp Thu trắng bệch, ôm lấy Lương Hàm Phương đã sớm ngất xỉu.
Trên đất, có vết máu, cổ chân của nàng vẫn bị ngựa đạp gãy.
“Lạc Vân Hi, ngươi thật độc ác!” Lương Diệp Thu giận dữ, ngại vì Lương Hàm Phương trong ngực, không thể dạy dỗ Lạc Vân Hi, lạnh giọng quát, “Lạc Vân Hi, cũng bởi vì ta không thích ngươi, chán ghét ngươi, không muốn kết hôn ngươi...ngươi liền trút hết lên người muội muội ta sao? Đúng vậy, ta là thích Kỳ nhi, nàng hơn ngươi gấp nghìn lần, vạn lần! Ngươi ngay cả ngón tay của nàng cũng không sánh bằng!”
Lạc Vân Hi lành lạnh nhìn hắn, đỉnh đầu bay qua một đám quạ.
Hắn cho là mình là bởi vì hắn mới động thủ với Lương Hàm Phương sao? Đã gặp qua kẻ tự mình đa tình, cũng chưa từng thấy qua kẻ tự mình đa tình như vậy!
“Lạc Vân Hi, ta cho ngươi biết, ta không sẽ lấy ngươi, vĩnh viễn sẽ không lấy ngươi! Ngươi đừng tới gây phiền toái cho người thân của ta!” Lương Diệp Thu vẫn rất kích động, không thể ngờ Lạc Vân Hi lại yêu hắn đến mức này.
“Đing đinh đinh......” Một chiếc xe ngựa làm từ gỗ trầm hương chạy nhanh trên đường lớn, đồ trang trí hết sức cầu kỳ, rõ ràng là không phải xe của người thường.
Lương Hàm Phương vừa tỉnh lại, đau đến mặt rơi đầy nước mắt, vừa mở mắt liền thấy Lạc Vân Hi, nàng hét lên một tiếng, hoảng sợ nhìn nàng, trong ánh mắt, oán hận càng ngày càng sâu.
Chuông xe càng ngày càng gần, Lương Hàm Phương giùng giằng bò trên đất, khóc xông về phía xe ngựa phất tay, “Lục hoàng tử, Lục hoàng tử, thần nữ cầu kiến!”
Hôm nay, nàng nhất định phải minh oan cho bản thân!