Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 111: Chương 111: Nữ thích khách




Edit: thu thảo

Nhan Trình nhìn nha hoàn của vị tiểu thư này trong viện mạnh mẽ như thế, biểu tình mói đầu là muốn xem kịch vui dần dần thối lui, chuyển thành vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía nha hoàn Tiểu Bích này.

Thân thủ cũng không tệ! Không xê xích bao nhiêu với ám vệ của hắn, đối với nữ tử mà nói, thực sự là hiếm có. Tiểu thư Lạc phủ vậy mà dùng nổi nha hoàn như vậy sao?

Lạc Băng Linh tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều bốc khói, vốn dĩ chính là Tiểu Bích này đánh vào mặt nàng ta, phá gỡ kế hoạch của nàng ta! Lúc này, nàng xông lên vài bước, một tay bắt bả vai Tiểu Bích.

Chẳng phải nàng ta chưa từng thấy hạ nhân càn rỡ, nhưng những hạ nhân kia cũng chỉ thể hiện ở trước mặt hạ nhân, nhưng không dám càn rỡ trước mặt chủ tử.

Cho nên, dưới cơn nóng giận nàng ta liền muốn tự mình động thủ.

Tiểu Bích thấy có người muốn đánh mình, theo bản năng đánh ra một chiêu, mạnh mẽ đánh trúng má phải Lạc Băng Linh.

“A! Tiểu Bích, ngươi gây họa rồi!” Xuân Liễu sợ đến kêu to, sắc mặt lo lắng.

Trời ạ, nàng ấy lại dám đánh tứ tiểu thư!

Lạc Băng Linh cũng đứng hình, che mặt mình không biết làm sao.

Nhan Trình thấy thế, ánh mắt trầm xuống, kêu lên: “Người đâu, bắt nô tài *** này lại đánh chết cho ta!”

Gần đây, Lạc Băng Linh là nữ nhân hắn vừa ý, tất tự nhiên không thể bị một người hầu ức hiếp, tiểu thư ở sân này đúng thật là lớn, hai người bọn hắn đều ở bên ngoài náo cả buổi trời, cũng không thấy truyền ra một tiếng nào.

Ngủ rồi? Sao có thể!

Lạc Vân Hi ở sau song cửa sổ, màn che rộng lớn buông trước mắt, xuyên qua hai khe hở của rèm cửa sổ, thu tất cả sự việc xảy ra trong sân vào đôi mắt rét lạnh.

Nhìn thấy Lạc Băng Linh bị đánh, môi nàng chậm rãi cong lên, Tiểu Bích, làm tốt lắm!

Bốn ám vệ Nhan Trình dẫn theo bên người bay đến, bao vây, lập tức vây Tiểu Bích lại, trong đó hai người đã đi bắt nàng.

“Từ từ đã!” Giọng nói trong sáng như ánh trăng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, dáng người Lạc Vân Hi thon gầy xuất hiện trước mắt mọi người, ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, trên mặt nàng hình thành vầng sáng chói mắt, khiến người nhìn cực kỳ mờ mịt.

Nghe được giọng nói này, trái tim Tiểu Bích trước kia còn vô cùng sợ hãi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tuy võ nghệ nàng không tầm thường, nhưng cũng không thể bảo đảm là đối thủ của bốn cao thủ.

Lạc Vân Hi nhàn nhã đi xuống, bốn ám vệ kia không được chủ tử phân phó bước tiếp theo, cũng không dám động đậy.

Lạc Băng Linh gắt gao trừng Lạc Vân Hi, che gò má phải, năm dấu tay ở đó vẫn còn chưa tan đi, đốt ngón tay lúc ẩn lúc hiện trên làn da trắng như tuyết của nàng ta, nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Là ngươi sao?” Nhan Trình nhìn thấy người bước ra là Lạc Vân Hi, giọng nói cũng không khỏi run rẩy vài phần, không tự lui về phía sau vài bước, đưa tay dụi mắt.

Lời Trung Sơn Vương nói lại một lần nữa vang vọng trong đầu”Nếu như ngươi dám đụng một cọng tóc gáy của nàng, bổn vương sẽ lấy một đôi mắt của ngươi!”

Nữ nhân này, không phải người hắn có thể đắc tội nổi!

Lạc Vân Hi cũng không biết trong lòng hắn sợ hãi với mình như vậy, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua bốn ám vệ, lạnh lùng nói: “Nhan công tử, gọi người của ngươi về đi!”

“Tất cả lui ra!” Mặt Nhan Trình đầy nụ cười nhìn về phía Lạc Vân Hi: “Như vậy được chưa? Lạc tiểu thư, ta không biết là ngươi, không phải cố ý làm khó dễ ngươi, nếu biết đây là sân của ngươi, ta cũng tuyệt sẽ không tới nơi này, ta vô tình đối nghịch với ngươi, ngươi cũng đừng trách ta.”

Mặt hắn gần như cười thành một đóa hoa, chỉ sợ Lạc Vân Hi thông qua con đường nào đó, nói việc này cho Trung Sơn Vương, hắn còn muốn nhìn thế giới xinh đẹp này nhiều!

Lúc này, Lạc Băng Linh không lo được nhục nhã và lửa giận, ngạc nhiên quay đầu, không tin tập trung nhìn Nhan Trình.

Sao Nhan Trình lại dùng giọng nói khách khí như vậy nói chuyện với Lạc Vân Hi? Nàng ta không nghe lầm chớ?

Đợi khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhan Trình, nàng ta cảm giác như đang nằm mơ.

Cái này nào chỉ là khách khí, thậm chí là lấy lòng đấy!

Trong lòng hung hăng chấn động, tỉ mỉ đánh giá Lạc Vân Hi, nàng có chỗ nào hơn người mà thậm chí ngay cả Nhan Trình nổi tiếng háo sắc bên ngoài đều sợ hãi như thế?

Nhan Trình nhận lỗi với Lạc Vân Hi xong, hung hăng đào mắt nhìn Lạc Băng Linh, lúc đi qua người nàng ta, kêu lên: “Còn không đi sao?”

“Nhan công tử tự nhiên!” Trong lòng Lạc Băng Linh tức đến bốc khói.

Nhan Trình nghĩ nàng ta vậy mà mang chính mình đến khuê phòng Lạc Vân Hi, cũng tức giận vô cùng, hung dữ nói: “Ngươi không đi sao? Người đâu!”

Bốn ám vệ lập tức tới, mắt nhìn chằm chằm, dường như lập tức muốn xuống tay với Lạc Băng Linh.

Lạc Băng Linh giật mình, cuối cùng thu hồi ánh mắt từ Lạc Vân Hi trên mặt, trong con ngươi xẹt qua vẻ không cam lòng và ảo não, cuối cùng đi theo Nhan Trình.

Lần này, tứ cuả nàng ta viện không chỉ không chiếm được chút lợi nào, hai chủ tớ người còn phải mỗi người nhận một cái tát, có thể nói là Lạc Băng Linh hoàn toàn thất bại, lửa giận trong lòng nàng ta, chưa từng như này rừng rực, nồng nặc thiêu đốt như hiện tại.

Mấy người vừa đi, Tiểu Bích vội cúi đầu tới nhận tội.

“Tiểu thư, quả thực ta không ưa tính tứ tiểu thư kiêu ngạo, cho nên mới đánh nàng ta một cái, xin tiểu thư xử phạt.”

Nàng gập hai đầu gối, quỳ xuống mặt đất, thái độ cực kỳ trung thực.

Lạc Vân Hi không nói gì, trong sân yên lặng đến đáng sợ, Xuân Liễu cũng vội vàng quỳ xuống biện hộ cho Tiểu Bích, Hạ Đào vốn dĩ không muốn nhúng tay việc này, nhưng thấy hai người kia đều quỳ xuống rồi, cũng chỉ đành quỳ xuống theo.

Lạc Vân Hi đợi rất lâu, mới mở miệng nói: “Tiểu Bích, cách làm của ngươi không hề sai, ta thật sự rất thích.”

Tiểu Bích kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng hơi: “Thật sao tiểu thư?”

Lạc Vân Hi gật đầu với nàng: “Ừm, nhưng mà phải nhớ kỹ, không phải chuyện bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện động thủ, hiểu chưa? Hôm nay là người của tứ viện xông tới Vân Các của ta, ngươi đánh rất hay! Nhưng nếu là những nơi khác trong phủ, thì không nên tự tiện gây sự, bằng không, ta cũng không thể bảo đảm cho ngươi được.”

Tiểu Bích kinh ngạc nghe dạy, gật đầu.

Lạc Vân Hi cười nói: “Xuân Liễu, đi lấy chút tiền ban thưởng, chuyện hôm nay làm tốt lắm.”

Nhờ nụ cười này của nàng, mà bầu không khí Vân Các lại vui lên lần nữa.

Lạc Vân Hi không muốn cổ vũ tính khí nóng nảy của Tiểu Bích, cho nên cố ý dừng lại thật lâu mới khen nàng (TB), muốn nàng nhớ kỹ, tuy có thể kiêu ngạo, thế nhưng phải hiểu rõ trường hợp.

Lo liệu xong một số việc vặt ở Vân Các, thì đã tới buổi chiều.

Buổi chiều, Lạc Băng Linh mang chuyện Tiểu Bích tát nàng ta và Lan Quỳnh bẩm báo cho Lạc Kính Văn.

Lạc Kính Văn nghe vậy, cũng không ra mặt cho bọn họ, suy nghĩ một lát, nói: “Sau này, không có chuyện gì đừng tới Vân Các, chớ chọc Tam tỷ ngươi, đã nghe chưa?”

Hôm nay, Nhị hoàng tử vậy mà lại dẫn theo Lạc Vân Hi tới hoàng tự, việc này rất kỳ lạ, thế nhưng chuyện Lạc Vân Hi dùng độc uy hiếp vân chưa tan khỏi lòng hắn, hắn cũng không muốn động tới Lạc Vân Hi.

Lạc Băng Linh nghe vậy, đành phải nuốt giận vào bụng, trong lòng vộ cùng thù hận, mình bị một bàn tay in trên mặt chẳng lẽ khó nhận ra sao? Nàng ta càng nghĩ càng không cam lòng, cả bữa tối đều nuốt không trôi.

Lạc Phi Dĩnh thu thần sắc của nàng ta vào trong mắt, sau bữa tối, để nha hoàn của mình là Tử Quyên đi mời Lạc Băng Linh tới.

Lạc Băng Linh nghe nói đại tỷ tìm nàng ta, hơi sợ hãi, cũng không muốn tới đó, nhưng Tử Tuyên bí mật nói cho nàng ta biết việc này có quan hệ với Lạc Vân Hi, nàng ta chần chờ chốc lát, rồi mang theo vài nha đầu tới Tuyết Các.

Động tĩnh của các nàng, Khinh Hồng đều nắm rõ ràng, nàng phụng mệnh Lạc Vân Hi bảo vệ Tam di nương, cho nên vô cùng quan tâm chuyện trong viện khác, lập tức liền đi theo để nghe lén. Giờ hợi, Lạc Vân Hi vừa tắm xong, đổi một bộ quần áo màu đen ngắn gọn.

Đây vốn dĩ là áo đen trước đây Lạc Vân Hi thường xuyên mặc, nhưng qua sự cải tiến đơn giản của nàng, đã biến thành bộ quần áo đen bó sát người, và có thêm một tấm vải màu đen che đầu, chỉ lộ hai con mắt ra bên ngoài, vô cùng dễ dàng làm việc trong đêm tối.

Đem gấm vóc trắng như tuyết cất vào trong tay áo, Lạc Vân Hi nằm dài trên giường, chuẩn bị gần sáng thì tới hoàng hứng tìm hiểu thực hư.

Đang muốn ngủ, trên cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?” Nàng lạnh lùng hỏi.

“Là ta, tiểu thư.” Khinh Hồng hạ thấp giọng trả lời một câu.

Lạc Vân Hi trở mình đứng dậy, không biết muộn như vậy tại sao nàng ấy tới đây, chắc là có chuyện quan trọng, đi thẳng đến cửa sổ phía trước, mở cửa sổ, đã trông thấy Khinh Hồng ở dưới cửa sổ.

Khinh Hồng cũng không đi vào, mà nói nhỏ vài câu, nàng ấy nói tất cả chuyện Lạc Phi Dĩnh và Lạc Băng Linh bàn bạc cho nàng biết.

Đầu tiên Lạc Vân Hi khá ngạc nhiên, rồi sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười không có ý tốt, gật đầu: “Ta biết rồi. Khinh Hồng, làm phiền ngươi, bên Tam di nương, còn phải nhờ ngươi lo lắng.”

“Chủ tử, đây là chuyện thuộc hạ nên làm.” Khinh Hồng khẽ mỉm cười, lắc đầu, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Lạc Vân Hi không ngủ được, liền thừa dịp này ra khỏi phủ, dắt ra một con ngựa màu nâu nhạt từ chuồng ngựa, chạy thẳng về hướng Thiên Trụ Sơn.

Ở Dốc Núi Ngàn Trượng, phía trên là bầu trời đêm trống trải, có một vầng trăng chiếu ánh sáng bạc lên mọi vật, những ngôi sao lốm đốm đầy trời, hai loại ánh sáng hoà vào nhau.

Lạc Vân Hi đứng trước thạch trận, ngước đầu nhìn lên, gần cuối tháng tám, mặt trăng hình lưỡi liềm cong cong, giống một chiếc thuyền nhỏ xinh đẹp, chỉ tiếc, chiếc thuyền này lại không thể chở nàng về đến cố hương (quê cũ)...

Khẽ thở dài, ánh mắt nàng nhìn phía vách núi.

Ánh sáng bạc chiếu trên ngọn núi, chiếu rõ mọi thứ xung quanh, dây xích sắt rỉ loang lổ nằm ngang ở dốc núi, đối diện là thác nước vẫn đổ xuống “ào ào ào”, khí thế không hề yếu hơn so với ban ngày, mà vì bốn phía yên tĩnh, tiếng nước càng giống như sấm rền.

Dựa vào ánh trăng, cả người Lạc Vân Hi nhảy lên, Tuyết Cẩm trong tay áo bay ra, quấn lấy một đầu khác của xích sắt ở phía xa, mũi chân giẫm lên xích sắt, gấp gáp đi trên xích sắt chỉ bằng cánh tay người kia, nhờ vào Tuyết Cẩm duy trì cân bằng, Lạc Vân Hi nhìn thẳng phía trước, vốn dĩ không cúi đầu, không sợ hãi chút nào đối với vách núi ngàn trượng dưới chân!

Tiếng thác nước càng ngày càng vang, Lạc Vân Hi cảm giác cách dòng nước càng ngày càng gần, nàng dứt khoát tháo khăn che mặt ra, để mặc nước mát thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng.

Nàng đang chạy, đột nhiên, cảm thấy có gì đó không đúng, một tia sáng trắng “vù” một cái bay từ đầu kia của thác nước tới, âm thanh xé gió bén nhọn lao thẳng về phía mặt nàng, Lạc Vân Hi hít vào một hơi, cũng không biết nói sao, đỉnh núi đối diện chắc chắn có người!

Tuyết Cẩm quấn ở cổ tay, người nhún xuống, tay trái nàng nắm chặt xích sắt, tay phải lại kéo Tuyết Cẩm, thu hồi Tuyết Cẩm lại, ném về phía sau lưng, cuốn lấy một đầu khác của xích sắt, đối diện đã có người, người ở trong bóng tối, nàng ở ngoài sáng, vậy thì nàng không thể ở lâu, phải quay về thôi!

Bằng không, chỉ sợ Dốc Núi Ngàn Trượng này sẽ trở thành chỗ chôn thân của nàng!

Thế mà, người kia lại không cho phép nàng rời đi, gió gào thét áp sát từ phía sau, Lạc Vân Hi cảm thấy xích sắt dưới chân chĩu xuống, là có người giẫm tới.

Cơ hội tốt! Nàng khụy hai chân xuống, ngồi vào trên, tay trái nắm chặt xích sắt, mắt nheo lại, nhìn hướng bóng đen về đuổi tới phía sau, tay phải bỗng nhiên vung Tuyết Cẩm lên, muốn đánh người kia rơi khỏi xích sắt.

Dường như đã đoán được ý định của nàng, người kia nhảy lên không trung, như một con ưng khổng lồ, trực tiếp xông tới hướng nàng!

“Shit!” Lạc Vân Hi thầm mắng một tiếng, muốn rút Tuyết Cẩm về, nhưng không thể rút về được, một đầu Tuyết Cẩm bị nắm chặt trong tay người kia.

“Lạc Vân Hi, sao lại là ngươi?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Lạc Vân Hi ngẩn ra, rồi mới ý thức được là Quân Lan Phong đang nói chuyện, chợt cảm thấy trong lòng an tâm hơn.

Cũng tốt, không phải kẻ địch... Thời khắc này, nàng vốn không nghĩ Quân Lan Phong cũng là một trong trong những kẻ tình nghi.

“Lại đây!” Quân Lan Phong một tay nắm chặt xích sắt, một tay kéo mạnh, Lạc Vân Hi vừa bỏ phòng bị xuống đã bị hắn dùng sức kéo bay qua, lúc Lạc Vân Hi còn lơ mơ, liền lọt vào một cái ôm cứng rắn.

Dưới ánh trăng, Quân Lan Phong ngồi trên xích sắt, đã thu Tuyết Cẩm của mình, dùng Tuyết cẩm của Lạc Vân Hi quấn nàng vào bên hông mình, một tay còn ôm lấy eo nàng, gương mặt tuấn dật nhiễm phải một vệt ý cười.

“Nha đầu ngốc, ngươi không sợ ta ném ngươi xuống vách núi sao?”

Mặt Lạc Vân Hi trầm xuống, nghiêng đầu qua, nói: “Tất nhiên không sợ. Một đầu Tuyết Cẩm này nằm trong tay ta đây này!”

Tuyết Cẩm là bảo bối tốt, đao cắt không đứt, lửa thiêu không cháy, trừ phi dùng nước thuốc đặc biệt ngâm mới có thể làm hỏng.

Chỉ cần Tuyết Cẩm trong tay, dù cho Quân Lan Phong thả một đầu kia, nàng cũng có biện pháp quấn lấy một đoạn xích sắt nào đó, mà không đến nỗi té xuống.

Tâm tình Quân Lan Phong rất tốt, vốn không nghĩ đến sẽ gặp nàng ở nơi này, lẳng lặng nhìn nữ tử có khuôn mặt lạnh nhạt dưới ánh trăng, cũng cảm thấy là một niềm hạnh phúc.

“Sao ngươi lại ở đây? “ Lạc Vân Hi hỏi.

“Ta chuẩn bị gần sáng phái người xuống dưới điều tra, đã tới từ sớm, để không làm tới hòa thượng của hoàng tự chú ý. “ Quân Lan Phong giải thích.

“Giống hệt ý định của ta.” Lạc Vân Hi rất tán đồng, ánh mắt khẽ liếc sơn cốc mờ ảo phía dưới, cau mày nói: “Chúng ta lên ngọn núi kia thôi.”

“Ngươi sợ sao?” Quân Lan Phong còn muốn cùng nàng ở nơi này ngồi một lát, không khỏi cười hỏi.

“Ta không sợ!” Lạc Vân Hi hừ lạnh một tiếng, không phải nàng sợ, mà là không thích tư thế như vậy, nói rồi thân thể nhẹ nhàng giãy dụa, biểu thị bất mãn của bản thân.

“Đúng là sợ còn gì, lại còn mạnh miệng vậy.” Quân Lan Phong ngắm nàng một lát, thấy sắc mặt nàng rất khó nhìn, rốt cuộc vẫn không muốn như vậy, ôm lấy nàng nhảy một cái, thuần thục vận dụng khinh công bay về hướng mỏm đá bên kia.

Phía trên tảng đá, vốn có vài người đang ngủ, phát hiện động tĩnh của Quân Lan Phong đều đã tỉnh lại, giữa bọn hắn có một bó dây thừng lớn, trên đầu xích sắt, cũng buộc một đoạn dây dự phòng.

Cửu Sát dựa vào ánh trăng nhìn lại, hỏi: “Vương gia, có phải là có thích khách không? Là người của Nhị hoàng tử hay là Lục hoàng tử?”

Tiếng nói của hắn rất lớn, truyền qua qua tiếng nước ùng ùng.

Lúc ấy Quân Lan Phong ngủ ở nơi cách xích sắt gần nhất, khi Lạc Vân Hi đi tới, dây thừng bị nàng động đến, cho nên hắn cảm giác được, bằng không, tiếng nước lớn như vậy, hắn cũng sẽ không nghe được.

“Là thích khách.” Quân Lan Phong cười khanh khách bay lên mỏm đá, thả Lạc Vân Hi xuống, nói: “Chẳng qua, là nữ thích khách.”

Trông thấy Lạc Vân Hi, Cửu Sát há to mồm, Huyết Ưng cấp tốc đứng lên, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không tin nổi: “Nàng sao?”

Lạc Vân Hi liếc nhìn hắn chớp mắt một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mắt hung ác trợn tròn nhìn Quân Lan Phong.

Huyết Ưng hơi nhíu mày, nói: “Dốc Núi Ngàn Trượng nguy hiểm như thế, nàng lại dám đến một mình sao?”

Chủ tử đã phát hiện nàng, như vậy, nữ nhân này chắc chắn đã lên xích sắt.

Cửu Sát tỉnh táo lại, cười hì hì, lớn tiếng nói: “Huyết Ưng, thế nào, đã có được kiến thức mới rồi chứ? Nàng không phải tiểu thư bình thường đâu!” Sắc mặt Huyết Ưng phức tạp, ánh mắt như xét xử tập trung về phía Lạc Vân Hi, sắc mặt Lạc Vân Hi càng thêm lạnh lùng, nhưng không để ý đến hắn.

Quân Lan Phong cao giọng cười lớn, nói: “Đúng vậy, đây chính là nữ thích khách, nữ đạo phỉ, không phải tiểu thư bình thường.”

Lạc Vân Hi rất khó chịu, tiến lên, đá một cước về phía chân Quân Lan Phong, Quân Lan Phong thấy nàng đá tới, không trốn không tránh, trái lại làm ra vẻ mặt trông có vẻ thống khổ, đưa tay nhào nặn, nói: “Không nói, không nói, chúng ta đều không nói nữa.”

Lạc Vân Hi hừ nhẹ một tiếng, tâm tình tốt lên một chút, nhìn vào dây thừng, ngồi trên tảng đá, lại không mở miệng.

Cửu Sát và Huyết Ưng hai mặt nhìn nhau, cô nương này... May mắn được Vương gia đối đãi với nàng không bình thường, nếu là nữ tử khác, dám đá một cước như thế, chủ tử đã sớm vứt nàng xuống vách đá!

Thời gian từ từ trôi qua, bất tri bất giác mặt trăng dần lặn, chân trời phía Đông Phương dần dần lộ ra ánh sáng, đỉnh núi sáng lên đầu tiên.

Lạc Vân Hi nghe được bên tai có động tĩnh, từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đã nhìn thấy Cửu Sát và Huyết Ưng đang mở bó dây đay gai kia, Quân Lan Phong ở một bên, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm nàng, dường như, cái tư thế này duy trì đã rất lâu rồi.

Lạc Vân Hi nghi hoặc hơi giương mắt, Quân Lan Phong nhanh chóng mở to mắt, vô cùng không dễ chịu, gò má cũng hơi nóng lên, dường như tâm tư đang bị người khác dò xét.

Lạc Vân Hi mím môi, lười biếng hỏi: “Bây giờ hành động sao?”

“Ừm.” Cửu Sát đáp một tiếng, nói: “Đợi lát nữa ta xuống.”

Lạc Vân Hi đứng dậy, thật sự đánh giá bốn phía một vòng, quả nhiên, trừ thác nước dưới chân, những nơi khác cũng là vách núi cheo leo, không hề có con đường nào khác.

Chẳng mấy chốc, dây thừng giải xong, Cửu Sát trói chặt một đầu trên eo, tay trái cầm dây, tay phải cầm chủy thủ, Huyết Ưng và hai ám vệ khác nắm chặt đầu dây thừng, chậm rãi thả hắn xuống dọc theo thác nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.