Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 95: Chương 95: Sư huynh sư muội




Edit: thu thảo

Ánh mắt Quân Lan Phong hơi trầm xuống, tay phải vung lên, năm ngón tay tạo thành chưởng, bỗng nhiên đánh về phía Lạc Vân Hi, chưởng lực mạnh mẽ không thay đổi.

Lạc Vân Hi chỉ cảm thấy có áp lực dời sông lấp biến đánh tới, thân thể gầy yếu có chút run rẩy ngay lúc đó, chỉ vì gầy yếu quá mức, đột nhiên chịu đựng áp lực như vậy thì có chút vất vả.

Nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh xong, chỉ là, cánh tay Cửu Khúc Chỉ đã cản cánh tay kia lại.

Quân Lan Phong không nhúc nhích, góc tay áo khẽ bay lên, Cửu Sát dường như hiểu được ý hắn, nhảy ra ngăn cản Cửu Khúc Chỉ, trong nháy mắt đã đánh mấy chục chiêu, trong lúc bận rộn còn không quên quay đầu nhìn thoáng qua xem chủ tử đang làm gì.

Cửu Sát từ nhỏ là cô nhi, lớn lên tại Lang Cốc, thân thủ rất giỏi, sau khi theo Quân Lan Phong càng mạnh hơn, nhất thời Cửu Khúc Chỉ muốn đánh bại hắn cũng cực kỳ khó khăn.

Cửu Sát cũng không có ý giết người, chỉ có ý tại ngăn lại, nhưng cho dù hắn muốn tổn thương Cửu Khúc Chỉ cũng không dễ dàng.

Người Lạc Vân Hi khẽ nghiêng, tránh một chưởng Quân Lan Phong đánh tới, chưởng kia chém thẳng vào búi tóc nàng, rồi lại đột nhiên vòng vèo, phần khuỷu va về phía sau lưng nàng.

Lạc Vân Hi cong eo, thành hình cầu vồng, miễn cưỡng tránh khỏi chưởng kia của hắn.

Trời ạ, chiến trường thực tế, thực sự là không giống với tưởng tượng, chiêu nào chiêu nấy vô cùng mạnh mẽ, đến nỗi nàng không chết thì không bỏ qua!

May mà bây giờ nàng mặc quần áo của sai vặt, mà không phải váy kéo dài lê thê trên mặt đất kia, nếu không thì thảm.

Quân Lan Phong vừa đánh xong ba chiêu, môi mỏng khẽ nhếch: “Có thể tránh ba chiêu của ta, cũng không tệ lắm, thử xem giới hạn của ngươi ở đâu!”

Lại xuất một chiêu đâm thẳng vào động mạch yết hầu, tay phải Lạc Vân Hi xoay một cái, mảnh vải mềm mại quấn lấy cổ tay hắn, quấn rất nhiều vòng, nàng mạnh mẽ kéo, muốn kéo người hắn qua.

Cũng không hề nghĩ, vải màn che có vẻ chắc chắn kia, lại không lôi hắn qua chút nào, “xoạt xoạt” một tiếng, cả người Quân Lan Phong không hề động chút nào, mảnh vải lại rách từ bên trong.

Lạc Vân Hi “đặng đặng” bước về sau hai bước mới ổn được cơ thể, cổ tay trái Quân Lan Phong run lên, thông thạo hất một nửa mảnh vải mềm mại ra, gió lạnh nổi lên, năm ngón tay như dao cắt, hướng tới mặt Lạc Vân Hi.

Lạc Vân Hi quay đầu, cả người ngả trên mặt đất, lộn một cái, lật lại, thò tay bắt lấy vạt áo của Quân Lan Phong ở mắt cá chân, ra vẻ muốn xé xuống.

Nàng đã quê, Quân Lan Phong này cũng là cao thủ dùng vũ khí mềm, loại vũ khí này dễ dàng phản kích lại, bổ thẳng tới hướng nàng.

Lạc Vân Hi tính đúng thời gian lập tức nghiêng đầu, đưa vai trái cho hắn, liều mạng để vai trái bị thương cũng phải quật ngã hắn.

Ngay lúc đai lưng kia đang xuống thì miễn cưỡng dừng lại, Quân Lan Phong vọt ra nắm tay nàng, mặt đen lại nói: “Sao không đánh trả? Ta chắc chắn sẽ không dùng một roi đánh chết ngươi!”

Lạc Vân Hi liếc hắn một cái, từ trên mặt đất đứng lên, nói: “Chỉ so tài thôi làm gì mà phải coi là thật như vậy.”

“Ai so tài với ngươi!” Quân Lan Phong không biết nói gì đành nói, “Ta giáo huấn ngươi một chút, nếu luôn phách lối như vậy, không phải ta, cũng sẽ có người thu thập ngươi!”

Chẳng qua, lời nói này không thể hiện sự chắc chắn gì, công phu của tiểu nha đầu này thật sự rất tuyệt!

Lạc Vân Hi nhẹ mở đôi môi đỏ mọng: “Thật sao? Ngươi có tư cách gì giáo huấn ta? Người có thể thu thập ta còn chưa sinh ra đâu!”

Quân Lan Phong nắm chặt nửa đoạn vải mềm, giọng nói rét lạnh, nhưng vô cùng rõ ràng: “Một ngày nào đó, ta sẽ có tư cách này!”

Nói vậy, trông như lập lời thề vậy, Lạc Vân Hi không thích nên mặc kệ, nhìn về phía Cửu Khúc Chỉ.

Cửu Sát dĩ nhiên đã lui ra, Cửu Khúc Chỉ vội chạy tới hỏi xem Lạc Vân Hi có bị thương không.

Mặt Đoan Mộc Ly trong tối đầy nghiêm nghị.

Hắn ngàn lần không ngờ, năng lực ứng của Lạc Vân Hi biến mạnh như thế! Võ công của nàng quỷ dị mà thần bí, ngay cả hắn cũng nhất thời khó mà nhìn thấu.

Nha đầu này, có thể luyện thành trình độ như vậy thật sự là khó được!

Hắn thấy ngọn lửa chiến tranh bình ổn, mới bước ưu nhã bước ra ngoài.

Đai buộc đầu xanh lam, trường sam trắng như ngọc, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ, chiếu sáng cả màn đêm: “Trung Sơn Vương, đã lâu không gặp, ngai vẫn phong độ như trước!”

Quân Lan Phong quay đầu nhìn thấy hắn, cũng không ngạc nhiên, trầm giọng đáp: “Cũng đã vài năm, phong thái của Nhị hoàng tử cũng không giảm chút nào.”

“Cũng vậy thôi.” Đoan Mộc Ly cũng không đi tới.

Lạc Vân Hi nhìn hai nam tử trời sinh đều hết sức anh tuấn đứng hai bên, không ai cao cũng không ai thấp hơn, một gầy một khá cường tráng, nhưng đều là một loại phong thái, phong thái mê người, nàng không khỏi nghĩ, cổ đại cũng không thiếu mỹ nam!

Ánh mắt của hai người đồng thời rơi vào Cửu Khúc Chỉ, nói một cách chính xác, là trên mặt hắn đang đứng bên cạnh Lạc Vân Hi.

Mái tóc đen của Lạc Vân Hi đã sớm tán loạn, mềm mại dán thân thể, đuôi tóc nhẹ nhàng tung bay theo gió đêm, quần áo dính đầy bùn đất, có thể cả người chật vật nhưng vẫn không thể che giấu khuôn mặt trắng như tuyết tỏa sáng.

“Cửu thần y là ân nhân cứu mạng ta, các ngươi làm khó hắn, chính là gây sự với ta.” Lạc Vân Hi lạnh nhạt.

Đoan Mộc Ly cười, bờ môi cong lên, ánh mắt đào hoa hơi liếc, nói: “Hiện tại các ngươi t chỉ có hai người, chúng ta không gọi ám vệ, cũng có hai người, ngươi xác định, hai người các ngươi có thể đấu thắng hai người chúng ta sao?”

Lạc Vân Hi cao ngạo hất mặt lên: “Cứ việc thử một chút!”

Quân Lan Phong mở miệng: “E là không được.”

“Tại sao?” Đoan Mộc Ly hỏi.

“Ta cũng không muốn hợp tác với ngươi.” Giọng nói của Quân Lan Phong rét căm buốt, không hề che dấu bất kỳ ý nào khác.

Đoan Mộc Ly cũng không giận, nói: “Chúng ta liên thủ sẽ nhanh một chút, nàng ấy đã không đợi được rồi.”

Quân Lan Phong còn chưa trả lời, một trận khói xanh nồng nặc vọt tới hướng hai người.

“Không được!” Hắn phất ống tay áo một cái, xua tan sương mù, nín hơi, ngưng mắt nhìn lại, trước mặt, làm gì còn Cửu Khúc Chỉ và Lạc Vân Hi đâu? Ngay cả Đoan Mộc Ly bên cạnh cũng không thấy.

Trong hẻm nhỏ yên tinh tối tăm, dưới mái hiên cũ loang lổ, góc khuất ánh trăng sáng không chiếu tới, tạo thành bóng râm lớn.

Đôi mắt Cửu Khúc Chỉ sáng quắc, ngưng mắt nhìn Lạc Vân Hi, thở dài: “Sư phụ ngươi bị Đoan Mộc Ly bức đến đường cùng, thôi, việc này nói đến cùng cũng là ta không đúng, Hi nhi, sư phụ rời khỏi kinh đô một thời gian ngắn, con phải chăm sóc mình thật tốt, nơi này có mấy viên bom khói và vài loại độc dược, con hãy nghiên cứu một chút.”

Lạc Vân Hi tiếp nhận gói thuốc hắn lấy từ trong lòng ra, hỏi: “ Người nhường nhân sâm ngàn năm cho bọn hắn không được sao?”

“Không được, ta không thể. Thật ra, nhân sâm ngàn năm này là bổn tiên giành được từ tay Đoan Mộc Ly.” Cửu Khúc Chỉ rốt cục cũng nói thật, nhưng cũng không có chút biểu hiện xấu hổ nào.

Lạc Vân Hi không nói gì.

Cái tên này cuối cùng cũng lộ cái đuôi hồ ly ra, hóa ra là hắn không đúng trước, chẳng trách Trung Sơn Vương nghĩ tất cả biện pháp đều vô dụng, Nhị hoàng tử vừa đến đã bắt lão hồ ly này lại.

“Tốt lắm, không nói nhiều nữa, trước mặt chính là Lạc phủ, mau về đi.” Cửu Khúc Chỉ nói xong, tung người nhảy vọt lên, thân mình gầy nhỏ giẫm lên nóc nhà, biến mất trong màn đêm.

Lạc Vân Hi tự về Lạc phủ.

Dưới mái hiên thấp, nam tử mặc trường sam trắng chân gác lên mái nhà, nửa người trên lười biếng nằm trên một thanh xà ngang, ánh mắt mê hoặc nhìn bóng dáng nàng biến mất.

Lạc Vân Hi ơi Lạc Vân Hi, rốt cuộc ngươi là nữ tử như thế nào, mà thậm chí ngay cả ta cũng không dám khinh thường ngươi.

Một đêm yên tinh trôi qua, bốn ngày sau đó Lạc Vân Hi không ra khỏi phủ, ở ru rú trong Vân Các nghiên cứu độc dược sư phụ để lại cho nàng, trong ký ức đúng là có về nó, nhưng ký ức không trọn vẹn được, nên không cách nào khôi phục cũng là một loại đau khổ, nàng quyết định tự mình tới Cửu phủ, tìm Mạc quản gia mượn mấy quyển sách thuốc xem một chút. Thế nhưng, khi một mình nàng đi tới trước cửa Cửu phủ, mở cửa cho nàng lại là một gã sai vặt trắng trẻo.

Nàng kinh ngạc hỏi: “Nơi này là chỗ ở của Cửu thần y phải không?”

“Chủ tớ Cửu thần y chỉ mượn viện này của lão gia chúng ta ở mấy ngày mà thôi, họ đã sớm đi rồi.” Gã sai vặt trả lời một câu, liền đóng cửa lại.

Lạc Vân Hi hơi nhíu mày, chậm rãi quay về.

Đi qua cái hẻm nhỏ, một người trước mặt nhanh chóng đi tới hướng nàng.

Sau khi Lạc Vân Hi thấy rõ liền rất vui vẻ, tiến lên kêu một tiếng: “Mạc quản gia!”

Mạc quản gia trông thấy nàng, dừng bước lại, hỏi: “Tiểu thư, sao người lại tới đây? Không phải thần y đi rồi sao?”

“Không phải, ta tới tìm ngươi, ngươi có sách thuốc hay không?” Lạc Vân Hi nói thẳng.

Mạc quản gia gật đầu: “Có, có rất nhiều sách thuốc, chẳng qua là không ở nơi này, mà ở một gian biệt viện khác.”

“Chúng ta đi xem một chút đi.” Lạc Vân Hi đến gần, phát hiện biểu tình của Mạc quản gia có chút khác thường, dường như đang cười, nhưng lúc nàng nhìn lại, nụ cười kia lại lập tức biến mất.

Nàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhìn hắn thêm vài lần, hỏi: “Mắt trái ngươi có ngôi sao nhỏ lóe sáng, đấy là vật gì vậy?”

“Ngôi sao nhỏ sao?” Mạc quản gia đưa tay sờ một chút bên mắt, lại cười phá lên, “À, cái này là đồ trang sức gần đây lưu hành trong kinh thành, ta không có việc nên dán thử một chút, người xem có được không?”

Lạc Vân Hi cười “xì” một tiếng, không thèm nhắc lại, đi theo hắn mấy con hẻm, tiến vào một tiểu viện.

Mạc quản gia đi vào liền ngồi xuống ghế dựa đến, chỉ vào bốn phía: “Nhìn thử xem, đây đều là sách thuốc, ngươi muốn xem ít hay nhiều thì tùy, à, chìa khoá này cho ngươi...ngươi có thể đến bất cứ lúc nào, ở đây không có người ngoài.”

Lạc Vân Hi nhìn bốn phía, tiểu viện này có hai gian phòng, lúc vừa đi qua có thấy đủ loại dược liệu, dường như là phòng thí nghiệm, mà ở đây, hiển nhiên là thư phòng.

Sau khi nàng thu chìa khóa đứng lên, yên lặng nhìn Mạc quản gia: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Mạc quản gia ngẩn ra: “Ta là Mạc quản gia!”

“Không phải.” Mục đích của Lạc Vân Hi đã đạt được, không rảnh nói chuyện tào lao với hắn liền cười, “Không để lộ bộ mặt thật, ta cũng sẽ không khách khí!”

“Không khách khí sao?” Mạc quản gia đứng lên, bước một bước, khóe miệng nở nụ cười cổ quái, “Sao không khách khí? Ta muốn lãnh giáo một chút. Là ngươi không khách khí với đối ta, hay là ta không khách khí với ngươi!”

Lạc Vân Hi nhìn đất, đột nhiên nhào tới, nắm chặt bả vai “mạc quản gia”, cúi người xuống, dùng chiến chiến thuật đánh giáp lá cà, muốn đập hắn ra ngoài.

“Mạc quản gia” kinh ngạc, không ngờ nàng biết chiêu thức kỳ quái này, vội vàng lùi lại.

Kinh nghiệm cận chiến của Lạc Vân Hi vô cùng phong phú, một tay đánh xuống một chân thì quét ngang xuống đất, “Mạc quản gia” giả mạo cứ thế bị đánh cho ngã xuống đất.

“Mạc quản gia” vốn còn muốn chống cự, nhưng rồi đột nhiên cười phá lên, tiếng cười liền tiết lộ tất cả sức mạnh.

“Chiêu tốt, ta ngược lại thật sự đã xem thường ngươi.”

Hắn không để ý dấu chân Lạc Vân Hi đạp trước ngực hắn, nhẹ nhàng vươn tay, đứng lên từ trên mặt đất, không hề có bất kỳ biểu hiện chật vật nào.

Lạc Vân Hi nhìn ra hắn cũng không có ác ý.

Nhớ tới Đoan Mộc Triết từng nói, không biết nàng đã từng từ đâu làm ra mặt nạ da người với khuôn mặt Đoan Mộc Ly để hãm hại hắn, mà trong Tam quốc rất ít người có bản lãnh này. Biết Cửu Khúc Chỉ là sư phụ nàng, Lạc Vân Hi dám khẳng định, tám đến phần mười thứ này là sư phụ cho nàng.

Người trước mắt này cũng đeo mặt nạ da người, lại có rất nhiều biểu hiện, nhất định là bạn cũ của sư phụ.

Hai ngón tay phải của “Mạc quản gia” sờ đến ngôi sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh kia, vuốt một cái xé ra, lập tức, lộ ra gương mặt hoàn mỹ đến nghiêng nước nghiêng thành, trong cặp mắt đào hoa vẫn có chút ý cười, hóa ra là Đoan Mộc Ly.

Lạc Vân Hi rất ư kinh ngạc, buột miệng kêu lên: “Đoan Mộc Ly!”

“Gọi sư huynh.” Ánh mắt Đoan Mộc Ly thấp thoáng ánh sáng, một tay xoay tròn mặt nạ da người, mở miệng sửa lại.

Lạc Vân Hi chợt cảm thấy đầu như muốn nổ tung: “Sư huynh sao?”

Đây là chuyện quỷ quái gì?

Mày Đoan Mộc Ly cong như trăng lưỡi liềm, ngồi trên ghế dựa, cũng mặc kệ dáng ngồi, tùy ý dựa vào ghế, tư thế lại vô cùng tao nhã: “Ai, vốn là ta không muốn nhận ngươi, nhìn biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm, liền nhận uất ức một chút đi.”

Lạc Vân Hi cảm giác không phải hắn nói đùa, lại nhớ tới thái độ lúc sư phụ đối diện với Đoan Mộc Ly và Trung Sơn Vương khác hẳn nhau, nàng ngồi đến trên ghế dựa bên cạnh hắn, hỏi: “Ngươi nói một chút xem đây là chuyện gì.”

Đoan Mộc Ly liếc nhìn nàng, khóe miệng khẽ cười nhếch, ngang chân một cái, lật cái ghế nàng ngồi lên, hai người cách nhau quá gần, Lạc Vân Hi không hề phòng bị mà rơi xuống trên người hắn, hắn rất tự nhiên ôm chặt nàng.

Mặt Lạc Vân Hi lập tức đen lại, tức giận nói: “Ngươi muốn chết sao?”

Đoan Mộc Ly ngồi dậy nói: “Mọi người đều nói sư huynh sư muội là một đôi trời sinh, ta thật vất vả mới nhận ngươi mà.”

Lạc Vân Hi nhanh chóng cách xa hắn một chút, trời ạ, nam này đêm hôm qua không phải như vậy mà, thoạt nhìn còn có chút giống người, sao ban ngày sẽ trở thành dạng người này?

“Ta không nhận ngươi đấy!” Nàng lạnh lùng nói.

Đoan Mộc Ly ngồi dậy, chỉnh sửa tay áo phải, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay, màu da trắng như tuyết, cơ tay lại vô cùng rắn chắc, có thể nhìn thấy gân xanh mơ hồ, là người quanh năm luyện võ.

Động tác của hắn rất tự nhiên, không có chút làm ra vẻ nào, vô cùng đẹp.

Hắn thu lại cười ý xong, nói: “Tám năm trước, sư phụ thu ngươi, cũng không nói cho ta, sau đó ta lại phát hiện đầu mối, hắn đành phải nói, chẳng qua vẫn che giấu thân phận của ngươi. Ngươi cảm thấy ta sẽ nhận một sư muội chẳng hiểu chui từ đâu ra như vậy sao?”

Lạc Vân Hi hiểu rõ, lại hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”

“Là biệt viện ta nghiên cứu y dược, sau này, ở đây liền là của ngươi.” Lúc Đoan Mộc Ly nói chuyện, đôi mắt đào hoa cực kỳ nghiêm túc nhìn nàng.

Vóc người soái chính là hết cách rồi, khóe mắt khẽ nhếch một cái cũng là phong tình vạn chủng, Lạc Vân Hi mở to mắt, hỏi: “Tại sao ngươi đột nhiên tốt bụng như vậy?”

Đoan Mộc Ly đứng lên, đi tới bên giá sách, quét mắt qua một cái, tùy ý rút ra mấy quyển sách thuốc, mở miệng nói: “Tối hôm qua sư phụ nói với ta, ngươi mất ký ức, tuy còn ký ức y dược, lại không thể vận dụng. Cho nên, trong khoảng thời gian này sẽ do ta quản giáo ngươi học tập.”

Nói rồi, hắn quay người lại, quăng vài cuốn sách tới: “Tiếp lấy!”

Lạc Vân Hi vững vàng nhận trong tay, chồng vài cuốn sách lên, đứng vô cùng vững, một quyển cũng không rơi xuống đất.

Đoan Mộc Ly khen: “Tiểu sư muội của ta, công phu của ngươi rất đẹp mắt.”

Thái độ của Lạc Vân Hi như vậy hắn đã quen, tiếp nhận sách thuốc đại khái cũng chỉ quét mắt.

Là dược thảo, huyệt đạo, độc dược, y dược toàn thư.

“Trước tiên hẫy xem xong bốn bản này, ta dù sao cũng rảnh rỗi, ở nơi này cùng ngươi, có gì không hiểu thì nhanh chóng hỏi.” Đoan Mộc Ly ngồi đến trên ghế bành, bắt chéo chân, nhìn nàng đọc sách.

Ánh mắt Lạc Vân Hi nhìn sách, tâm tư cũng không ở trong sách. Ba năm trước Đoan Mộc Ly bị nàng hại phải tơi Thanh Sơn, việc này nhất định hắn không biết? Hắn không biết mình, nói vậy khi đó Lạc Vân Hi cũng sẽ không biết Nhị hoàng tử đương triều sẽ là đồng môn của nàng.

Chỉ là, khi đó Lạc Vân Hi dùng mặt nạ da người, Đoan Mộc Ly có thể hoài nghi hay không?

Nàng ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy đôi mắt đào hoa mê người của Đoan Mộc Ly đang nhìn nàng, con mắt hắn giống như đại dương mênh mông bát ngát, đen nhạt xanh thẳm, tròng mắt xoáy từng vòng, không một tiếng động cuốn người khác vào.

Không biết là cảnh tượng này có chút ám muội, hay là tâm tư bị hắn làm chột dạ, mặt nàng vậy mà lại toả nhiệt.

“Đang suy nghĩ gì đấy? Không chịu khó học hành, ta đánh mông ngươi!” Giọng nói của Đoan Mộc Ly vô cùng dịu dàng, lời nói ra lại làm cho Lạc Vân Hi tức mà không thể nói gì.

“Này, ta hỏi một chút, ngươi không phải Nhị hoàng tử sao? Hoàng thượng nói ngươi bảy ngày sau về kinh, vì sao mấy ngày trước đã trở về rồi? Hơn nữa, hôm nay là ngày thứ bảy, ngươi đã trở lại, sao trong hoàng cung không có động tĩnh gì?” Lạc Vân Hi hỏi ra điều muốn hỏi.

Những thứ này thuộc về việc tư của Đoan Mộc Ly, chẳng qua Lạc Vân Hi hiện nay đang đề phòng hắn, cho nên dựa vào danh nghĩa “sư muội” quan tâm hắn một chút, tương đối thuận lợi với mình.

Đoan Mộc Ly ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, cười nhạt một tiếng, ngược lại cũng không che giấu: “Sớm trở lại là ý chỉ của phụ hoàng, về phần ta trở lại, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, trong hoàng cung chẳng lẽ sẽ chúc mừng ta sao?”

Xem ra, hắn quả nhiên rất khiêm tốn.

“Ta cho rằng phải mở tiệc, trong cung không phải ba ngày mở một tiệc nhỏ, bảy ngày mở một tiệc lớn sao?” Ấn tượng của Lạc Vân Hi đối việc này rất sâu, sau khi nàng xuyên tới, chẳng phải trong cung thiết yến thì chính là nhà bày tiệc, dường như những loại yến hội này, quan lại quyền quý vừa có chuyện gì đó đều sẽ mở.

Khóe miệng Đoan Mộc Ly nhếch lên cười: “Ta hiểu được, ước chừng là ngươi muốn đi ăn uống miễn phí chứ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.