Edit: thu thảo
Lạc Kính Văn trông thấy Lạc Vân Hi cũng ngẩn ra, không ngờ nàng cũng sẽ tới, lẽ nào nàng lại muốn làm gì?
Nghĩ vậy hắn không khỏi đi nhanh tới, mặt trầm xuống hỏi: “Làm sao ngươi tới đây?”
Lạc Vân Hi hành lễ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa lớn màu đen của ngôi nhà lớn, nói: “Ta cảm thấy người không thoải mái, muốn tìm thần y xem thử.”
Lạc Kính Văn tức giận đến cái mũi cũng méo sẹo: “Hỗn láo, người không thoải mái liền đến nhìn thần y, ngươi coi thần y là đại phu bình thường sao? Bệnh gì đều có thể xem được sao?”
Lạc Vân Hi cười khanh khách: “Tiền xem bệnh ta sẽ tự trả, không cần ngài trả.”
Nói rồi, nàng nhiều hứng thú đánh giá một đống người người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự trước cửa phủ, quàn áo bồng bềnh, tóc tết đội khăn vuông, như kiểu ăn mặc của thư sinh xã hội cũ.
Lạc Kính Văn cười lạnh một tiếng: “Được, ngươi chờ xem.”
Hắn dù sao cũng sẽ không vì loại chuyện nhỏ này mà làm phiền thần y, hiện nay, chỉ lo lắng cuối cùng có thể nhìn thấy Cửu Khúc Chỉ hay không.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa Đoan Mộc Triết đến.
Khi thấy Vinh Lục mềm mại xuống xe ngựa, theo sau là Đoan Mộc Triết, ánh mắt Vinh Thành Lương sáng ngời.
Hai nhà Vinh Lạc trước kia dựa vào Nhị hoàng tử, nhưng ba năm Nhị hoàng tử trước bị người khác hãm hại, bị hoàng đế đuổi tới Thanh Sơn ở đã ba năm, uy tín trong triều cũng dần mất đi.
Lục hoàng tử đoạt hết vinh quang, là hoàng tử bộc lộ tài năng đúng đầu trong các hoàng tử, trở thành người được sủng ái nhất.
Nghe rằng gần đây, Lạc Phi Dĩnh và Lục hoàng tử vô cùng gần gũi, nữ nhi mình bởi vì dung mạo không được bằng đại biểu tỷ nàng, nên không thể làm gì khác.
Nhưng lúc này nhìn nàng và Lục hoàng tử cùng xuống xe ngựa, Vinh Thành Lương cực kỳ vui vẻ, đi qua chào hỏi Đoan Mộc Triết.
Trong lòng Lạc Kính Văn rất khó chịu, lại nghe Đoan Mộc Triết nói: “Vừa rồi xe ngựa Vinh tiểu thư bị hỏng, bổn điện hạ liền tiện đường mang nàng tới đây.”
Sắc mặt Lạc Kính Văn lúc này mới dễ nhìn một chút.
Lạc Vân Hi thấy vậy, hừ một tiếng, Đoan Mộc Triết giống y hệt những kia nam minh tinh ở hiện đại, cố gắng hết sức duy trì hình tượng người đàn ông độc thân, để có thể tranh thủ gianh được lợi ích lớn nhất cho mình.
Lạc Kính Văn cười nói: “Lục hoàng tử có thể tới, là phúc khí của các lão thần chúng ta, bằng không, hôm nay còn chưa chắc chắn có thể thấy thần y.”
“Đúng vậy, cả Thiên Dạ, nói chung chỉ có ba người có thể mời thần y.” Vinh Thành Lương phụ họa nói.
Lương Tông Phủ vì chuyện nữ nhi mà không thích Lục hoàng tử, nhưng thua thầy một vạn không bằng thua bạn một ly, nhịn đi sự không vui, mặt đầy vẻ nịnh bợ lại gần: “Lục hoàng tử, lúc lão thần ở Dương Thành đã nghe nói, người mời được thần y Cửu Khúc Chỉ, chỉ có ba người ngài, Trung Sơn Vương và Nhị hoàng tử, không biết là có phải thật không?”
Hả? Còn có chuyện như thế sao? Ánh mắt Lạc Vân Hi nhìn về cánh cửa màu đen càng thêm hứng thú sâu sắc hơn.
Trên mặt Đoan Mộc Triết mang nụ cười hữu lễ cũng không xa cách: “Thần y Cửu Khúc Chỉ tính tình cổ quái, chưa hẳn mỗi lần đều cho bản hoàng tử mặt mũi.” Rồi sau đó hắn chỉ đám người có ít nhất mười văn sĩ kia, hỏi: “Đó điều là người hôm nay mang tới bài giải sao?”
Lạc Kính Văn gật đầu: “Đúng vậy, thần nghe nói thần y ra đề vừa xảo trá lại tai quái, tướng phủ chúng ta mời người có tài đến làm khách.”
Lạc Vân Hi khó hiểu liếc nhìn bọn hắn, thì ra là lập đội tới bài giải, lợi hại!
Khóe miệng Đoan Mộc Triết treo nụ cười: “Vậy cơ hội sẽ càng lớn.”
Vừa nói xong thì cánh cửa lớn màu đen kia mở ra “oanh” một tiếng.
Hai người đứa búi hai búi tóc mặc quần áo màu xanh, đi ra, sau lưng bọn hắn, một người đàn ông trung niên cả người ăn mặc hào hoa phú quý cười hì bước qua thềm cửa, ôm quyền hướng tới mọi người: “Các vị tới đây là muốn thấy thần y sao?”
Hắn nói xong, cửa lớn sau lưng đã đóng lại.
“Đúng vậy.” Đoan Mộc Triết nghiêng mắt nhìn qua, Lạc Kính Văn vội vã tiến lên ôm một quyền, “Vị này chính là đương triều Lục hoàng tử, không biết ngai có phải thông báo một tiếng hay không?”
Nam tử trung niên hành lễ với Đoan Mộc Triết, nói: “Ta là quản gia của thần y, họ Mạc, là thần y để ta thay mặt ngai ra đây.” Hắn lễ phép, không thể không thừa nhận người hầu của thần y này cũng xảo trá không kém.
Đoan Mộc Triết gật đầu, hắn cũng chưa từng thấy người này.
Sắc mặt Lạc Kính Văn kính trọng hơn: “Thì ra là Mạc quản gia, không biết thần y có gì chỉ giáo?”
Ánh mắt Mạc quản gia cao thâm khó dò đảo qua trên người nam nữ ở bên ngoài, nói: “Cho dù là ai, cũng không thể phá quy củ của thần y, nếu dùng thời gian nửa nén hương để trả lời đề bài, liền có thể đi vào gặp lão gia ta.”
“A, đây là tới xem bệnh, hay đến thi Trạng nguyên vậy?” Trong góc nhỏ, truyền đến một tiếng châm biếm.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người nói chuyện.
Lạc Vân Hi không biết khi nào thì đã ngồi xuống trên xà ngang xe ngựa người ta, nhẹ nhàng vuốt ve khănlụa đen trong tay, mặt thản nhiên, bỏ chân trên không, rất thích ý.
Xe ngựa này, chính là của Lương gia.
Chẳng qua Lạc Kính Văn ở đây, bọn hắn cũng không thể đuổi nàng xuống.
Ánh mắt Lương Diệp Thu lạnh lẽo, trong nháy mắt nhu hòa hơn, kêu lên: “Hi nhi, ngồi trên đó rất nguy hiểm, xuống đi, đến chỗ ta đây này.”
Cả người Lạc Vân Hi nổi lên một lớp da gà.
Lương Diệp Thu đã quyết định rồi.
Nhìn thấy Lục hoàng tử và Lạc phủ gần gũi như vậy, hắn càng không thể xích mích với Lạc Vân Hi, trong lòng hắn ước lượng giá trị Lạc phủ mấy lần, thốt lên.
Lạc Vân Hi vốn dĩ không để ý đến hắn.
Lúc Mạc quản gia nhìn thấy Lạc Vân Hi, cả người chợt ngẩn ra, nửa ngày hắn mới tìm được giọng nói của bản thân: “Cô nương ngài nói đùa, đương nhiên là đến khám bệnh rồi.”
Nụ cười của Lạc Vân Hi không giảm: “Vậy cần gì đặt ra mấy đề đề bài kiểm tra cái này, cái kia? Không thấy người ta đều lập thành đội tới tham gia cuộc thi rồi sao, không thấy phiền sao?”
Cơ mặt Mạc quản gia cứng đờ, không biết do cười hay là biểu cảm khác, hắn nói: “Ngươi nếu như không thi thì đừng quấy rối, người khác còn muốn thi, nếu cảm thấy không hợp lý, tự mình đi nói với thần y đi.”
Nói rồi, hắn quay sang, nói với Lạc Kính Văn: “Chuẩn bị xong chưa?”
Ánh mắt thu hồi Lạc Kính Văn đưa từ biểu hiện vô cùng xa lạ trên người nữ nhi của mình lại, thong thả gật đầu.
“Lấy hương đến.” Mạc quản gia sai bảo.
Một tên đứa trẻ lấy một nhánh hương từ trong lòng ra, lập tức, tất cả mọi người cười ngất vì nó.
“Cái này, vậy mà cũng là một nén hương sao? “ Vinh Thành Lương chỉ vào cây hương dài như ngón trỏ người trưởng thành hoảng sợ hỏi.
Mọi người cũng sôi sục.
“Chuyện cũng quá đáng thật! Thế nhưng chỉ có nửa cây nhang!”
“Ai, nhiều lắm là nửa khắc.”
“Không nên nản chí, thần y ra đề chắc không khó lắm đâu.”
Đoan Mộc Triết nghe vậy, khóe môi lạnh lùng gợi lên, chắc không khó lắm đâu? Trước kia, thần y ra cái đề kia, hắn cũng nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra, ánh mắt không khỏi liếc về phía Lạc Vân Hi.
Còn hai người kia làm thế nào phá giải đề bài của thần y, hắn không biết được. Chẳng qua hắn thừa nhận, bọn hắn thực sự thông minh hơn mình một chút.
Một chiếc xe ngựa màu đen ngừng trong ngõ hẻm, Cửu Sát đứng ngoài xe, thấp giọng nói: “Cửa nhà thần y thật náo nhiệt!”
Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng cười lạnh: “Cửu Khúc Chỉ không bỏ được thứ kia, có thể bổn vương nhất định phải có nó, nên làm cái gì bây giờ đây?”
Cửu Sát nhàn nhạt nói: “Gia muốn có được cái gì, cũng chưa bao giờ từng thất thủ.”
“Chúng ta đi gần một chút.”
“Vâng.” Cửu Sát đáp ứng một tiếng, lái xe ngựa đi sâu vào trong hẻm.
Ngoài phủ thần y, chậm rãi yên tĩnh lại.
Mạc quản gia nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Một khi hương bén lửa, ta sẽ bắt đầu ra đề bài, đề này nếu không có đáp án, trong vòng một năm phủ thần y không mở cửa.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, cái giá này của thần y cũng quá lớn, vậy mà, hoàng đế lại vô cùng coi trọng hắn, Trung Sơn Vương và Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử đều từng mời hắn rời khỏi núi, nên không ai dám đắc tội hắn.
“Các ngươi đều đi chung tới chứ?” Mạc quản gia lại hỏi, “Nếu như không phải cùng đi, mời mọi người chia ra, ta chỉ cho một cơ hội, sẽ không cho lần thứ hai.”
Lạc Kính Văn đang định trả lời, Lạc Vân Hi vội vàng nói: “Không phải đi cùng, ta không phải tới cùng với bọn hắn.”
Lạc Kính Văn lại một lần nữa tức đến đỏ mặt: “Hi nhi, nói bậy bạ gì đó?”
Lạc Vân Hi khoát tay: “Phụ thân, ta nói, ta khám bệnh không cần ngài trả tiền, chúng ta không liên quan.”
“Tùy ngươi!” Lạc Kính Văn mặc kệ nàng, nói: “Mạc quản gia, ra đề bài đi.”
“Được.” Mạc quản gia nhìn hai tên bé trai đốt cây hương, cao giọng kêu lên, “Thần y từ Phương Bắc trở lại, đã nghe một câu chuyện cũ. Trong kho hàng của tham quan nổi danh có 80 hòm vàng, trong mỗi cái rương có 80 thỏi vàng, trong đó có một số cái rương, mỗi thỏi vàng đều bị mất một chút vàng, trọng lượng nhỏ hơn so với cái rương khác. Hiện tại, chỉ cho các ngươi một cơ hội, xin hỏi làm sao tìm được số vàng bị thiếu trong các cái rương này?”
“Chỉ có cơ hội một lần thôi sao?” Một người nhíu mày.
“Ừm.” Mạc quản gia đứng chắp tay, không nói nữa.
Bên ngoài, lời nói vang lên ầm ĩ.
“Đề thi này thật là quái gở, ta cho rằng là câu đối.”
“Đây cũng là đề số học thôi, chẳng qua là quá quái gở.”
“Chỉ đành thử một lần, nên làm thế nào đây?”
Mọi người còn nói chưa vài câu, cứ nhìn kia cây nhang đốt mất một đoạn.
“Trời ạ, hương này làm từ cái gì? Sao lại cháy nhanh như vậy?” Có người hô lên.
“Còn không mau nghĩ cách giải đề đi?” Mạc quản gia xem thường.
Trong lòng những người này hô to không công bằng, lại cũng chỉ có thể vắt hết óc suy nghĩ biện pháp.
Lạc Vân Hi gật đầu, tự nhủ: “Thì ra là thế này.” Nàng ngẩng đầu khẽ cười: “Ta đã nghĩ ra đáp án.”
Người gần đó dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn nàng, phế vật này, tám phần là điên rồi thì phải?
Mạc quản gia cười nhạt: “Người nghĩ ra câu trả lời, chờ hương cháy hết, rồi mới nói đáp án, đừng viết xuống.”