Edit: susublue
Giữa không trung, Thiên Phượng khép hờ mắt, nhìn Dạ Nhược Ly từ trên cao, giống như trong mắt nàng, Dạ Nhược Ly chỉ bé nhỏ không bằng con kiến.
"Hừ, ngươi là nữ tử có liên quan đến Phong Thần sao? Ta thật không nhìn ra, ha ha, hiện tại Bổn tông chủ khuyên ngươi một câu, mau giao Phong Thần ra đây cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không được toàn thây!"
Thiên Phượng khinh bỉ nhếch khóe môi lên, hoàn toàn không đặt Dạ Nhược Ly vào mắt.
Trong đầu nàng, nữ tử này có mạnh tới đâu cũng không có tác dụng, gặp nàng thì chỉ có một kết cục, đó là chết! Ngay cả bây giờ nàng ta được Liên Minh luyện đan bao che cũng vậy, nhưng mà Minh Chủ Liên Minh luyện đan chỉ cảnh cáo nàng không được ra tay với thế lực ngoài Trung Châu chứ chưa từng nói không thể giết nữ nhân này!
Bây giờ theo như lời đồn của đại lục, Phong Thần đang lâm vào hôn mê, nhất định phải giết nàng ta nhân lúc nàng ta chưa tỉnh lại, nếu không...
Nghĩ đến thực lực khủng bố của Phong Thần, Thiên Phượng không nhịn được rùng mình một cái.
Nhưng trong một năm nay, nàng không ra tay ở Đan thành, là vì sợ hai thế lực tin phục Phong Thần là Tuyết Dạ môn và Thiên Sát môn, nhưng giờ phút này này hai thế lực đó đều đang bận tiêu diệt Huyết Quy môn, vì vậy nàng mới tìm đến đây.
Nhất định phải giết nữ nhân đáng chết kia!
"Không phải ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, mất hết lương tâm, cướp vị hôn phu của tỷ tỷ và mưu hại tỷ tỷ, bị cả đại lục khinh thường sao?" Dạ Nhược Ly hơi nhếch môi cười lạnh nhìn Thiên Phượng, trong khoảnh khắc này, trong ánh mắt nàng thoáng xuất hiện vẻ khí phách ngang ngược, "Rất xin lỗi, chỉ bằng hạng người như ngươi thì không có tư cách gặp sư phụ ta!"
Tuy rằng đây không phải bí mật, Thiên Phượng cũng đã nghe được lời đồn khắp đại lục, nhưng bị người ra vạch trần sự thật thẳng mặt như thế nàng vẫn biến sắc, trong đôi mắt xinh đẹp đầy hận ý.
"Thế thì sao? Đều là vì nàng ta đáng chết!" Thiên Phượng nắm chặt hai đấm, mắt đầy hận ý rõ ràng "Rõ ràng chúng ta là tỷ muội ruột nhưng vì sao thiên phú và thực lực của nàng ta lại mạnh như vậy, được người đời sùng bái, mà ta lại mãi mãi đứng dưới ánh hào quang của nàng ta, ha ha, ngươi có biết khi đó ta hận nàng ta nhiều đến thế nào không? Hơn nữa mỗi một nam tử đều chú ý đến nàng ta, dù là Duẫn Lạc Kỳ hay là Huyết Sát, cả Kim thần nữa..."
"Ha ha." Thiên Phượng cười nhẹ hai tiếng, cắn răng tiếp tục nói, "Ta biết Lạc Kỳ rất giả dối, hơn nữa lại phong lưu háo sắc, nhưng ngươi có biết Duẫn Lạc Kỳ theo đuổi được Phong Thần đều nhờ công lao của ta, những việc hắn làm Phong Thần cảm động đều là kế hoạch do ta vạch ra, bởi vì ta hiểu với tính tình của Phong Thần thì nhất định không cho phép nam nhân của mình có nữ nhân khác cho nên ta muốn trả thù nàng ta!"
Nói đến đây thái độ Thiên Phượng có chút điên cuồng, hiển nhiên là hận Phong Thần thấu xương.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng ta cường đại hơn ta? Dựa vào cái gì mà nàng ta lại có địa vị cao như vậy ở Trung Châu? Nếu như nàng ta chết thì mọi huy hoàng của nàng ta đều thuộc về ta, ta vốn cho rằng như vậy..."
Thiên Phượng nắm chặt bàn tay đến mức trắng bệch, thân thể nàng ta run nhè nhẹ: "Nhưng mà ta không ngờ sau khi nàng ta mất tích thì có vài người ở Lưu Phong Tông, hoặc là vài cường giả của một số môn phái ở Trung Châu đều vẫn truy tìm nàng ta, ta làm muội muội nàng ta chẳng lẽ phải sống dưới hào quang của nàng ta suốt đời sao? Không! Tuyệt đối không thể, ta muốn vượt qua nàng ta!"
Dạ Nhược Ly chăm chú nhìn sắc mặt điên cuồng của Thiên Phượng, lắc đầu: "Ngươi đã muốn vượt qua nàng như vậy thì vì sao không lo nỗ lực tu luyện mà lại đi làm mấy chuyện vô dùng này?"
"Nỗ lực tu luyện sao? Vì sao ta phải nỗ lực tu luyện?"
Thiên Phượng nở nụ cười chế giễu giống như cảm thấy lời nói của Dạ Nhược Ly rất nực cười vậy: "Với thực lực hiện tại của ta, rõ ràng có thể hưởng thụ một cuộc sống không phiền không lo, vậy vì sao lại phải khổ cực tu luyện? Chỉ cần linh hồn nàng ta biến mất thì qua vài chục năm nữa, thậm chí là mấy trăm năm sau, người đời sẽ quên nàng ta đi, họ sẽ chỉ nhớ đến Tông chủ Thiên Phượng của Lưu Phong Tông là ta, ha ha! Tu luyện mới là chuyện vô dụng, giết nàng sẽ dễ hơn nhiều!"
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì ánh mắt nhìn Thiên Phượng có chút thông cảm.
Thì ra nàng ta là một kẻ điên, nếu không phải kẻ điên thì sao có thể nói ra lời này?
"Ngươi biết vì sao ngươi mãi mãi không so được với nàng không?" Dạ Nhược Ly nhẹ cất bước tiến lên, chậm rãi đi về phía Thiên Phượng, trong đôi mắt đen nhánh thoáng xuất hiện một ý cười lạnh, "Bởi vì nàng vẫn luôn nỗ lực, nếu không dù cho nàng là thiên tài, nhưng nếu không tu luyện khắc khổ thì cũng sẽ không có được thực lực khiến người ta kính sợ, còn ngươi thì chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, nếu như thế mà có thể vượt qua sư phụ thì đúng là quá tức cười."
Trên đời này không có ai là thiên tài tuyệt đối, cũng không có ai không tu luyện khắc khổ mà có được thành tựu và thực lực đỉnh cao. Nhất là thiên tài, nếu không nỗ lực thì có khác gì phế vật, dienxdafnleequysdoon mà một kẻ phế vật nếu như chăm chỉ thì có lẽ sẽ trở thành cường giả của một phương trời.
Đương nhiên, ngoại trừ Cung Dịch Diệu ăn được Sinh Linh đan...
"Ha ha!" Thiên Phượng ngửa đầu cười lớn hai tiếng, mắt đẹp hơi híp lại, nụ cười trên môi càng lạnh hơn "Xú nha đầu, ngươi nói nhiều với ta như vậy là vì muốn kéo dài thời gian đúng không? Đáng tiếc không còn tác dụng nữa, bởi vì sẽ không có ai tới cứu các ngươi kịp đâu, mà hôm nay dù là ngươi hay là Phong Thần thì đều khó thoát khỏi cái chết!"
Nói xong chữ cuối cùng, quanh người Thiên Phượng