Edit: susublue
"Khải Lâm đại nhân, sao lão nhân gia ngài lại ở đây?"
Lâm Đông lau mồ hôi lạnh rồi nhanh chân tiến lên, nở nụ cười cẩn thận dè dặt. Sao Môn chủ Bắc Minh môn lại gọi ông ta như thế, không phải có nhầm lẫn chứ?
Khải Lâm đại nhân?
Mọi người ngu ngơ nhìn lão già lôi thôi rồi đều há to mồm, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc...
Lâm gia chủ lại gọi lão già này là Khải Lâm đại nhân, như vậy rốt cục ông ta là người phương nào?
Lão giả đặt tách trà trong tay xuống, nhíu mày nhìn về phía Lâm Đông, giọng điệu có chút nghi ngờ: "Ngươi quen ta ư? Sao ta lại không nhớ ra mình gặp ngươi vào lúc nào vậy."
"Ha ha, Khải Lâm đại nhân không nhận ra ta cũng là chuyện đương nhiên, nhưng ta lại may mắn gặp được ngài trong Bắc Minh môn."
Bắc Minh môn?
Lúc này lão giả mới giật mình hiểu ra, lúc trước hắn quả thật có đến Bắc Minh môn một chuyến.
Nhưng mà những người còn lại nghe thấy lời nói của Lâm Đông thì trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc, cũng không ngừng nghi ngờ thân phận của ông ta.
Chẳng lẽ hắn là người của Bắc Minh phủ sao? Như vậy cũng đủ để chứng minh thái độ lúc này của Lâm Đông, Bắc Minh phủ to như vậy, cho dù là hạ nhân ở đó cũng không phải người mà Lâm gia có thể trêu chọc.
"Bắc Minh phủ..."
Mắt nữ tử áo vàng lóe sáng, khóe miệng chợt nở nụ cười lạnh lẽo.
Thực lực của gia tộc của nàng và Bắc Minh môn không phân cao thấp, tuy nàng chỉ là con thứ nhưng dù vậy thì người bình thường cũng không thể so sánh, cho dù thiên phú của nữ tử này không tệ thì cũng phải chỉ là một đệ tử mà thôi.
Nếu thuyết phục được ông nội thì nói không chừng có thể bắt được hai người này từ trong tay Bắc Minh môn, lúc đó...
Mắt nàng ta lóe sáng, nụ cười ở khóe miệng nàng ta càng âm u lạnh lẽo, khiến người bên cạnh bất giác lui về phía sau hai bước.
Nếu như nàng ta biết câu đối treo ở hai bên cánh cửa của Bắc Minh môn là do Khải Lâm viết thì có lẽ sẽ không tự cho mình đúng như vậy, nhưng nàng ta lại không biết gì cả nên mới phạm phải sai lầm mà suốt cuộc đời này cũng không thể bù đắp.
Sau khi mọi người rời đi thì Dạ Nhược Ly và Khải Lâm cũng rời khỏi tửu lâu, để lại tiểu nhị với khuôn mặt đờ đẫn...
Khi nhìn bóng dáng hai người biến mất thì tiểu nhị mới hoàn hồn lại, hai chân hắn mềm nhũn, bất giác tê liệt ngã ngồi xuống đất.
Xong rồi xong rồi, lần này hắn hoàn toàn tiêu đời rồi, trêu chọc ai không trêu chọc, trời xui đất khiến lại trêu chọc người Bắc Minh môn, ai mà biết được sau lưng lão ăn mày lôi thôi này lại là một thế lực lớn như vậy?
Cứ nghĩ đến việc mình làm là sắc mặt tiểu nhị lại ảm đạm, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Quản lý liếc mắt nhìn tiểu nhị rồi hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta đã nói với ngươi từ trước là nhìn người phải cẩn thận, nhưng ngươi lại không nghe, bây giờ thì tự làm tự chịu đi, mau cút đi, đừng liên luỵ đến tửu lâu của ta!"
Tiểu nhị nuốt nước bọt, khóe miệng nở nụ cười cay đắng, hắn biết dù cho Bắc Minh môn không báo thù thì cả đời này của hắn cũng tiêu rồi...
Dạ Nhược Ly rời khỏi tửu lâu, Khải Lâm nói tạm biệt xong liền đi về hướng khách điếm, nhưng mà trong Thần Môn thành to như vậy nếu muốn tìm người của Bắc Ảnh thế gia và Liên Minh luyện đan thì đúng là không hề dễ, vì vậy nàng quyết định đi đến nơi tập trung nhiều người để thử vận may.
Tuy rằng đến lúc Tế hội Thần Chi diễn ra thì cũng sẽ gặp nhau nhưng qua chuyện ngày hôm nay nàng đột nhiên phát hiện mình không bằng thế lực ở đại lục Thần Chi, dù thế lực Phong Vực rất cao quý, diễn;dafnlee~quýdoon nhưng người nàng quen cũng chỉ có Liên Minh luyện đan và thế lực do Kim Thần sáng lập thôi.
Nếu tìm hiểu rõ tình huống trước khi Tế hội khai mạc thì cũng sẽ có nắm chắc được nhiều phần thắng hơn...
Màn đêm buông xuống, ánh trăng thong thả như nước bao phủ cả tòa Thần Môn thành.
Phòng đấu giá lớn nhất trong Thần Môn thành là Tử Kinh, mỗi khi đêm xuống thì nơi này đều tấp nập người, hơn nữa mấy ngày sau chính là Tế hội Thần Chi trăm năm mới có một lần nên lúc này dòng người ra vào gấp mấy lần ngày thường.
"Nơi này thật là náo nhiệt, không biết cha mẹ có tới đây không..."
Dạ Nhược Ly chậm rãi dừng bước, ngửa đầu