Hỏa Viêm đập bàn, nhấc Hồng Phi lên, lúc này dung nhan tuấn tú đen hơn đáy
nồi, trong mắt có tia bá khí cuồng vọng: “Ngươi lập lại những lời vừa
rồi xem?”
Mọi người đều bị Hỏa Viêm dọa sợ đến mức không cử động
được, phải biết rằng người kia chính là biểu đệ của Vân quý phi nương
nương, đắc tội với gã chỉ có một kết cục là chết! Lá gan của người này
cũng quá lớn đi, lại dám làm như vậy…
“Ta…Biểu tỷ của ta chính
quý phi nương nương đương triều, ngươi dám đối xử với ta như thế nhất
định sẽ phải chết, đợi bổn công tử trở về sẽ nói với biểu tỷ giết cả nhà ngươi!”
“Phanh!”
Hồng Phi vừa dứt lời, Hỏa Viêm đã thả gã xuống, ra phía sau lưng đạp lên đầu gối gã, bất ngờ không chút đề
phòng, Hồng Phi trùng trùng điệp điệp quỳ rạp xuống đất, phát ra âm
thanh trầm đục.
Lần này Hồng Phi đã hoàn toàn tỉnh rượu, trước
mắt bao người lại bị buộc quỳ xuống làm gã cảm thấy nhục nhã vô cùng,
ánh mắt hung ác trừng Hỏa Viêm.
“Ngươi chờ đó cho ta, biểu tỷ ta
nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, thứ Hồng Phi ta muốn có thì không
gì là không chiếm được, hai nữ nhân này sớm muộn gì cũng là tiểu thiếp
của ta.”
Nhìn sự việc đang xảy ra, mọi người không khỏi thương
tiếc cho hai nữ tử kia, ở kinh thành không ai không biết Hồng gia quần
là áo lượt ỷ vào việc có biểu tỷ là Quý phi nên ra sức ăn hiếp người,
cưỡng đoạt dân nữ, việc ác đếm nhiều không kể xiết, hai cô nương tuyệt
sắc này cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của gã.
“Thật
sao?” Lúc mọi người đang thở dài tiếc hận thì một âm thanh âm trầm vang
lên: “Bổn vương cũng không biết còn có người cuồng vọng muốn tranh vương phi của bổn vương như thế.”
Trong tửu lâu, ánh mắt đồng loạt
ngừng thở, kinh diễm nhìn bóng dáng đỏ rực xuống cửa. Áo đỏ xoẹt qua,
nam tử bước nhanh vào trong, khuôn mặt tuyệt thế che kín ngoan lệ, mắt
phượng âm lãnh đến cực điểm, nhưng khi hắn đến trước mặt Dạ Nhược Ly thì lại lộ dáng vẻ tươi cười.
“Tiểu Dạ, lần sau nếu nàng muốn xuất
phủ cũng nên nói cho ta biết một tiếng a, ta cũng muốn đi cùng nàng.”
Dứt lời, mắt phượng hơi liễm, âm lãnh lướt qua Hồng Phi: “Miễn cho đồ
không có mắt, dám trêu chọc nàng!”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Cung Vô Y, nếu bọn họ không nghe nhầm thì lúc nãy hắn tự xưng mình là – bổn vương?
Trường bào áo đỏ, mắt phượng dài hẹp, dung mạo yêu nghiệt, khí thế cường đại,
nếu như đoán không sai thì hắn chính là người mà nữ tử trong kinh đều
nhiễu mộng – Nam Vương?
Mà bạch y thiếu nữ chính là người trong lời đồn truyền thuyết – Nam vương phi?
Nghe nói nàng là nữ nhi của Vân tướng quân cũng là tôn nữ của Lam thừa tướng đã qua đời... Hôm nay nhìn nàng đúng là có vài phần giống đệ nhất mỹ nữ Lam Hinh, mà so với Lam Hinh lại càng thêm tuyệt sắc.
“Phù phù!”
Hồng Phi vừa đứng người lên, đột nhiên Cung Vô Y xuất hiện làm cho hoảng sợ, hai chân mềm nhũn lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy
trước nam nhân yêu nghiệt kia.
“Nam…Nam Vương…”
Trời ạ, gã dám cuồng vọng nạp Nam vương phi làm tiểu thiếp nhưng ai có thể ngờ Nam vương phi lại xuất hiện ở chỗ này? Huống cho tất cả hành động của gã
đều bị nhìn thấy.
“Nam Vương, tiểu nhân không biết nàng là Nam vương phi, hơn nữa nàng cũng không nói nàng là Nam vương phi, vì vậy tiểu nhân…”
Không chịu nổi ánh mắt âm lãnh của Cung Vô Y, Hồng Phi đang nói bỗng chốc im bặt, hoảng sợ nhìn hắn.
“Hàn Phong, bắt hắn về vương phủ, dùng tất cả các cực hình, cho hắn nếm qua
một lần!” Cung Vô Y dương môi đỏ, mắt phượng tàn khốc nhìn thanh niên
đang run lẩy bẩy, lạnh giọng phân phó.
Nữ nhân của hắn, hắn yêu thương còn không kịp, tên hỗn đản chết tiệt này dám vọng tưởng nạp nữ nhân của hắn làm thiếp?
Nếu như tha cho tên hỗn đản này hắn không phải là Cung Vô Y!
“Ngươi…Tuy ngươi là vương gia cũng không được phép đối với ta như vậy.” Hồng Phi
sợ hãi lui về sau hai bước, hung hăng nuốt nước bọt, thanh âm run rẩy:
“Biểu tỷ của ta chính là quý phi nương nương, theo lý mà nói ngươi nên
gọi tỷ ấy một tiếng Hoàng tẩu, cho nên ngươi không được phép đối với ta
như vậy, nếu không…”
“Nếu không thì như thế nào?” Tàn khốc trong
mắt phượng ngày càng lớn, Cung Vô Y bước từng bước đến, thanh âm âm trầm trùng trùng điệp điệp vang vào lòng mọi người: “Cho dù bổn vương giết
chết Vân Tâm Vũ thì ai dám nói một tiếng không? Nếu ngươi đã có gan trêu chọc vương phi bổn vương thì nhất định phải trả giá thật lớn, Hàn
Phong, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt hắn về vương phủ, nghiêm
hình tra tấn!”
Từ lúc Hàn Phong tiến vào tửu lâu, ánh mắt của hắn liền tập trung vào Hỏa Vũ Sa, lúc này nghe Cung Vô Y phân phó mới vội
vàng ôm quyền, cung kính nói: “Vâng, Vương gia.”
Hắn nắm Hồng Phi lên như diều hâu bắt gà con rồi rời đi trước, Hàn Phong lại nhìn qua
Hỏa Vũ Sa lần nữa, dung mạo anh tuấn nở nụ cười sáng lạn. Vì thế Hỏa Vũ
Sa cảm thấy khó hiểu: “Nhược Ly, nam nhân kia có phải bị bệnh hay không? Ta lại không quen biết hắn, vì sao hắn lại nhìn ta? Lại còn cười sáng
lạn như vậy, không nghĩ hắn lớn lên anh tuấn suất khí thế nhưng lại có
vấn đề về đầu óc, thật là đáng tiếc.”
Khóe miệng co rút mãnh
liệt, Dạ Nhược Ly im lặng xoa trán, nếu biết được Hỏa Vũ Sa nói hắn như
thế, không biết Hàn Phong sẽ có cảm tưởng gì?
“Tiểu Dạ,” Cung Vô Y tới trước mặt Dạ Nhược Ly, mắt phượng nhìn thẳng vào nàng, môi đỏ dương lên lộ mười phần mị hoặc: “Người, ta đã bắt về cho nàng tùy ý xử lý,
không biết nàng có thỏa mãn với cách làm của vi phu không?”
Trong tửu lâu, lạnh ngắt như tờ.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Cung Vô Y đang lấy lòng Dạ Nhược Ly, lại
hồi tưởng lại khí chất lạnh lùng tàn khốc của nam nhân vừa rồi, không
khỏi hoài nghi bọn hắn là một người sao?
Xem ra lời đồn đúng là sự thật, Nam vương đối với Nam vương phi thật vô vàn sủng ái…
Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn Cung Vô Y, có chút cười nói: “Ân, cũng không
tệ, ta rất hài lòng, bất quá ta không muốn nhúng tay vào, ngươi tự giải
quyết là được rồi!”
Cung Vô Y ngây ngẩn cả người, nửa ngày sau
mới hồi phục tinh thần, mặt mũi vô cùng kích động. Không phải vì Dạ
Nhược Ly thỏa mãn, mà là vì lúc hắn tự xưng mình là vi phu nàng rõ ràng
không hề phản bác, cho dù hai chữ kia có phải là do nàng không để ý hay
không nhưng đối với hắn mà nói cũng là có tiến triển.
Ánh mắt Hỏa Viêm đảo qua giữa hai người, chẳng biết vì sao trong lòng hắn lại có cảm giác thất vọng, buồn bã.
“Nhược Ly,” Hỏa Vũ Sa giơ tay ôm lấy cổ Dạ Nhược Ly, dung nhan yêu mị tươi
cười: “Trong khoảng thời gian này, ta và đại ca có thể tới chỗ ngươi
quấy rầy chút không?”
“Cái này đương nhiên là không vấn đề.” Dạ Nhược Ly mỉm cười, quăng mắt nhìn Cung Vô Y: “Ngươi không có ý kiến?”
Lời cự tuyệt vừa định trên môi lại bị nuốt vào, ánh mắt nhàn nhạt liếc Hỏa
Viêm lại nhìn qua Dạ Nhược Ly, mắt phượng ánh tia vui vẻ: “Tiểu Dạ, nàng là nữ chủ nhân vương phủ, những việc này nàng nói được là được, không
cần hỏi ý ta.”
Lời Cung Vô Y vừa nói làm mọi người đưa mắt nhìn
nhau, ý của Vương gia là hắn đưa sự tình trong vương phủ giao toàn quyền cho Vương phi? Xem ra muốn đưa nữ nhi, tỷ muội gì đó vào vương phủ nhất định phải thông qua Vương phi rồi. Chỉ cần Vương phi đồng ý thì Vương
gia cũng sẽ đáp ứng.
Nhất thời, trong lòng mọi người đều tuôn ra ý này…
Hoàng cung lộng lẫy vàng son, trong ngự thư phòng trang trọng tĩnh lặng, một
bóng dáng minh hoàng ngồi ngay ngắn trên long ỷ (ghế rồng), y nhấc bút
tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương lại nghe thái giám đẩy cửa vào, ôm quyền nói: “Bệ hạ, Vân phi nương nương ở ngoài cầu kiến.”
Đặt bút xuống, thần sắc Cung Vô Hải âm trầm, thanh âm uy nghiêm trầm thấp vang lên: “Cho nàng ta vào!”
“Vâng, bệ hạ.”
Thái giám chậm rãi lui ra, không lâu sau, Vân Tâm Vũ bước từng bước chân hoa sen ưu nhã tiến tới Cung Vô Hải, thấp thỏm bất an quỳ xuống: “Nô tỳ
tham kiến bệ hạ, không biết bệ hạ tìm nô tỳ đến đây là có chuyện gì?”
“Vân phi, trẫm nghe nói ngươi có một biểu đệ gọi là Hồng Phi?” Cung Vô Hải
không chút biểu tình nhìn chăm chú vào nữ tử đang quỳ bên dưới, trong
mắt có tia sáng không rõ: “Không biết Hồng Phi kia là người như thế
nào?”
Nghe vậy, Vân Tâm Vũ không nhịn được thở hắt ra, nói: “Bệ
hạ, biểu đệ của nô tỳ là một trang thiếu niên thiên phú trác tuyệt, thấu tình đạt lý, biết lễ nghĩa đúng sai, là thanh niên tài tuấn…”
“Phanh!”
Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vỗ án làm cho Vân Tâm Vũ vô cùng hoảng sợ, run rẩy ngẩng đầu, bối rối nói: “Không biết nô tỳ đã nói gì sai làm bệ hạ
tức giận như vậy?”
“Hừ, Vân quý phi, ngươi cũng thật to gan, nói
dối với trẫm cũng không hề biến sắc.” thần sắc lãnh liệt liếc Vân Tâm
Vũ, thanh âm lạnh đến thấu xương: “Thanh niên tài tuấn? Cái tên quần là
áo lượt kia cũng đáng được xưng là thanh niên tài tuấn? Ở Ly Phong quốc
chẳng lẽ hết người rồi? Hơn nữa tên quần là áo lượt kia lại lớn mật muốn cướp biểu muội của trẫm làm thiếp, lại còn dám uy hiếp Nam vương, ngươi có biết hắn uy hiếp như thế nào không?”
Vân Tâm Vũ vội vàng cúi đầu, thân thể mềm nhũn run rẩy không thôi: “Nô tỳ không biết.”
“Hắn nói cho dù là Nam vương cũng không có tư cách bắt hắn, bởi vì hắn có
biểu tỷ là quý phi, Nam vương còn phải gọi một tiếng Hoàng tẩu.” Cung Vô Hải cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn thân thể mềm mại kia đang run rẩy: “Quý phi? Trẫm nhớ đã giáng ngươi xuống thành phi, sao lại còn gọi là Quý phi? Nhưng như vậy vẫn có người mượn danh ngươi ăn hiếp
người khác cho nên từ nay về sau ngươi sẽ làm tần, nếu như người nhà
ngươi không an phận thì lãnh cung vẫn luôn chào đón ngươi.”
Hai
chân mềm nhũn, Vân Tâm Vũ co quắp ngã xuống mặt đất, đầy vẻ thất vọng:
“Hoàng thượng, từ lúc người đăng cơ nô tỳ đã theo người rồi, chưa bao
giờ phạm phải sai lầm, một lòng một dạ vì người, sao người lại đối xử
với nô tỳ như thế?”
Trong mắt Cung Vô Hải đầy mỉa mai, nữ nhân
này cho đến lúc này cũng dám nói mình không sai? Năm năm trước ả gây
biết bao sóng gió trong hậu cung nhưng vì muốn biết tin tức của biểu
muội nên y liền nhịn.
Hôm nay biểu muội đã trở về y rốt cuộc cũng không cần ả nữa.
Huống chi Vân gia đã phạm phải sai lầm lớn đó chính là dám làm tổn thương Vân Vãn Ca biểu muội và Hinh di! Chỉ điểm này là y cũng đã không thể tha
thứ cho ả được rồi.
“Người đâu, dẫn Vân tần ra ngoài cho trẫm!” Cung Vô Hải phất tay áo, lạnh lùng phân phó.
Những người này thật sự là không biết tốt xấu, ngay cả y cũng không có gan
trêu vào tứ hoàng huynh nhưng bọn hắn cũng thật to gan, với tính tình
yêu thê như mạng của tứ hoàng huynh mà dám có vọng tưởng cướp đi biểu
muội, tứ hoàng huỵnh không tức giận mới là chuyện lạ a.
Cũng coi như Hồng Phi xui xẻo, đùa ai không đùa lại nhằm đúng nàng mà đùa, bị tứ hoàng huynh đem về phủ ắt hẳn lành ít dữ nhiều.
Ngay lúc đó, ở Vân phủ tướng quân, một vị phu nhân trung niên mập mạp bổ
nhào ôm chân Vân phu nhân, mặt mũi tràn lan nói: “Muội muội, muội nhất
định phải cứu Phi nhi, hắn là cháu của muội, muội không thể thấy chết
không cứu!”
Vân phu nhân đau đầu xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ thở dài: “Tẩu tẩu, tẩu cũng không phải không biết Nam Vương, muội làm
sao đoạt được người từ trong tay hắn?”
“Muội muội, ta biết rõ
muội nhất định có cách, muội có thể tìm quý phi nương nương, ý chỉ của
quý phi nương nương chẳng lẽ hắn dám không tuân?”
Nhìn vị phu
nhân trung niên đem nước mắt nước mũi cọ vào chân bà, Vân phu nhân chán
ghét nói: “Tẩu cũng không phải không biết Vũ nhi vì đắc tội với Nam
vương và tiện nhân kia đã bị giáng xuống thành phi, tẩu nói thử xem ý
chỉ của Vũ nhi hắn sẽ tuân theo sao?”
“Cái kia…Vậy các ngươi tìm
Vân Vãn Ca.” Trầm tư một lúc, Hồng phu nhân ngẩng đầu cắn răng nói: “Vân Vãn Ca không phải là người của Vân gia sao? Con ta cũng chỉ đùa giỡn
với nàng ta hai câu, Nam vương tất sẽ không làm gì quá đáng chứ? Dù sao
ta mặc kệ, muội phải giúp ta cứu Phi nhi, nếu không ta sẽ đem thân thế
của hai nữ nhi nhà ngươi nói cho Vân tướng quân, đến lúc đó…”
Sắc mặt Vân phu nhân đại biến, ánh mắt nhìn Hồng phu nhân lộ sát ý nhưng
sau đó biến mất rất nhanh, hòa ái tươi cười: “Tẩu tẩu, tẩu yên tâm đi,
muội nhất định sẽ cứu Phi nhi.”
“Thật sư?” Ánh mắt Hồng phu nhân
sáng ngời, bò đứng lên: “Muội muội, đa tạ muội, ta đây liền trở về chờ
tin tốt của muội, hy vọng muội sẽ không để cho tẩu chờ lâu.”
Nắm
chặt tay, nhìn theo bóng dáng một xa của Hồng phu nhân, trong mắt Vân
phu nhân bắn ra sát khí cực kì mạnh. Dám đem chuyện này ra uy hiếp bà?
Xem ra phải tìm cơ hội để diệt trừ tai họa bằng không cũng có ngày Vân
Lan biết được hai nữ nhi do mình sinh ra lại không phải là con của gã
thì chờ đợi bà chính là sự trừng trị đau đớn nhất.
Bà tuyệt đối không thể để Vân tướng quân biết chuyện này!
Vân Tâm Điệp bước vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Hồng phu nhân cất bước đi xa,
nao nao: “Mẫu thân, sao dì lại vội vàng rời phủ như vậy? Đã xảy ra
chuyện gì?”
Thời khắc này, khuôn mặt Vân phu nhân thật ảm đạm
cũng không có tâm tình trả lời câu hỏi của Vân Tâm Điệp, phất tay nói:
“Con đi xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình,”
Vân Tâm Điệp cắn môi, đáy lòng dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể lui xuống.
Vân Tâm Điệp vừa đi xuống lại có người đẩy cửa vào, dường như phát hiện
được thần sắc dị thường của Vân phu nhân liền bước tới, ôm lấy eo bà,
thanh âm nhẹ nhàng vang lên: “Phu nhân làm sao vậy? Có chuyện gì không
vui sao?”
Vân phu nhân hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn nam tử trung
niên trước mặt rồi vội vàng đẩy gã ra, bước tới cửa xác định không có
người nào ở sân nhỏ mới cẩn thận đóng cửa phòng.
Quay người, liếc mắt oán trách nhìn nam tử, nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi lại dám tới đây? Không sợ bị người ta thấy sao? Vạn nhất để tướng quân biết
được cái đầu của chúng ta giữ không nổi đâu.”
“Ha ha, phu nhân,
nàng yên tâm đi, nếu người khác thấy thì chỉ cho rằng ta tới tìm nàng để báo cáo sự việc trong phủ, không ai biết được quan hệ giữa hai chúng ta đâu.” Nam tử trung niên đi tới lại ôm lấy eo Vân phu nhân, có chút
dương môi: “Hơn nữa, tướng quân đã tới chỗ Tam phu nhân rồi, tạm thời sẽ không tới đây đâu.”
“Cho dù thế nào chúng ta cũng nên cẩn thận
một chút, nếu để tướng quân biết được Vũ nhi và Điệp nhi là nữ nhi của
ngươi thì chúng ta đều không giữ nổi mạng đâu.” Vân phu nhân trách cứ
nói, chợt nhớ ra chuyện gì đó, thần sắc u ám: “Đúng rồi, đại tẩu ta
dường như cũng biết chuyện này, cho nên…”
Sát ý trong mắt lại hiện lên, thanh âm Vân phu nhân lại thâm trầm thêm vài phần.
“Ha ha, phu nhân, chuyện này cứ giao cho ta xử lý, nàng có thể yên tâm hòa
hợp với tướng quân của nàng.” Nam tử trung niên âm hiểm cười, khuôn mặt
đầy vẻ khắc nghiệt: “Bất quá trước đó phu nhân cũng phải ban thưởng cho
ta mới được.”
Vừa nói xong, gã không chờ Vân phu nhân lên tiếng đã ôm bà về phía giường trong…
Vì muốn gã ám sát Hồng phu nhân nên lần này Vân phu nhân để mặc gã tùy ý...
Nam vương phú phồn vinh mạnh mẽ, ở trong thư phòng có một nam nhân mặc áo
bào màu vàng, tóc vàng, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, mười phần mạnh mẽ,
khí thế hùng vĩ nhưng đứng trước mặt Cung Vô Y lại lộ vẻ cung kính.
Nếu như Ưng vương (là Huyền Ưng) ở đây khẳng định có thể nhận ra nam nhân này chính là người bị Cung Vô Y bắt cóc – Long vương.
Cung Vô Y chắp tay sau lưng, dung nhan yêu nghiệt có nét ngưng trọng trước
nay chưa từng có: “Long vương, bổn vương nói ngươi đi điều tra những
người kia, đã tới đâu rồi?”
Long vương nhẹ gật đầu, đem hết những chuyện điều tra được cáo tri cho Cung Vô Y, một chữ cũng không sót.
Nghe thấy Long vương nói, hắn chậm rãi thu hồi cảm xúc, ho khan hai
tiếng, mắt thiểm nhấp nháy nói: “Những chuyện vừa rồi ngươi mới là thực? Vân Tâm Vũ và Vân Tâm Điệp không phải con gái của Vân Lan? Mà là con
hoang của Vân phu nhân và nam nhân khác? Vân Lan không thể làm nữ nhân
mang thai được? Như vậy tiểu Dạ nhi…”
“Đúng vậy, đây là tin tức ta đã điều tra trong một tháng, bất quá sự việc này có nên nói cho chủ mẫu biết?”
“Không cần,”Cung Vô Y lắc đầu, hiển nhiên tâm tình đang rất tốt, khuôn mặt
tuấn tú giơ nụ cười thích ý: “Đợi tới lúc giải quyết Vân Lan, ta sẽ cho
nàng một kinh hỉ, thuận tiện cho Vân Lan một đả kích.”
Không nghĩ tới Tiểu Dạ nhi không phải là con gái của Vân Lan, chắc hắn nếu nàng
biết tin này nhất định sẽ rất hưng phấn. Mà hắn cũng sớm đoán ra được
Tiểu Dạ nhi không thể nào là con gái của Vân Lan, chỉ bằng Vân Lan sao
có thể sinh ra nữ nhi hoàn hảo như thế?
Không biết Vân Lan sẽ như thế nào khi gã biết được người ta cho đội nón xanh, càng kì lạ hơn là
mấy chục năm qua cũng không hề phát hiện ra, chắc hẳn rất đặc sắc đây.
Khóe môi Cung Vô Y dương lên càng cao, hắn bỗng nhiên rất mong chờ đến ngày đó…
Lúc này trong cung xảy ra chuyện đại sự…
Một đám người bỗng nhiên chạy vào hoàng cung, uy hiếp Cung Vô Hải thay bọn
hắn tìm người, đầu lĩnh là một lão giả, đao thương bất nhập, chỉ dùng
một chút sức đã đánh bay đệ nhất cao thủ của hoàng cung.
Lúc này mọi người trong hoàng cung mới biết những người này là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Rơi vào đường cùng, Cung Vô Hải cũng chỉ có thể tạm thời nghe theo mệnh
lệnh của gã, giúp gã tập trung đại bộ phận người đến hoàng cung, theo
lời cao thủ kia nói thì người bọn hắn muốn tìm đang ở kinh thành Ly
Phong quốc.
Chỉ là Cung Vô Hải không biết những người này muốn
tìm tung tích của Cung Vô Y và Dạ Nhược Ly, nếu không cho dù uy hiếp như thế này y nhất quyết không giúp bọn hắn tụ tập những người này.
Trước mặt quan đạo hoàng cung tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều hiếu kì đánh giá lão giả đứng trước mặt.
“Tiên nhân?” Nhìn chăm chú vào quần áo trên người bọn hắn, Dạ Nhược Ly liền
đoán ra thân phận những người này, không nghĩ tới bọn hắn lại tìm tới
đây nhưng nếu cho nàng cơ hội lần nữa nàng cũng sẽ quyết định vào cung.
Biểu ca và biểu dì của nàng ở chỗ này, sao nàng có thể yên tâm?
Huống chi tiên nhân cũng không biết là nàng giết những người kia.
“Tiểu Dạ.” Cung Vô Y chấp tay đi đến chỗ Dạ Nhược Ly, mắt phượng dài hẹp
ngưng tụ vẻ chân thành tha thiết: “Tất cả đã có ta, ta nhất định sẽ
không để bọn hắn đụng vào nàng.”
Tâm khẽ động, Dạ Nhược Ly nâng mắt nhìn Cung Vô Y, sâu trong đáy lòng có một vòng cảm xúc khác thường.
Mà trong khoảng thời gian phát sinh sự tình, nàng không cần chống cự sự tiếp cận của hắn như ngày trước nữa.
“Khục khục.” Lão giả tóc trắng bạc phơ ho khan hai tiếng, cắt đứt mọi âm
thanh nghị luận ở dưới, ác liệt trong mắt đảo qua đám người ở dưới,
nghiêm khắc nói: “Đoạn thời gian trước cháu gái bản trưởng lão cùng Thất tiên Huyền Hoàng táng thân ở đây, hung thủ chính là Phi Thiên Độc Giác
thú, trong các ngươi ai là người đã giết cháu gái bản trưởng lão, lập
tức bước ra đây! Nếu không bản trưởng lão sẽ cho các ngươi thấy hối hận
khi đã sống trên đời này.”
Thanh âm tàn nhẫn vô tình vang thật
lâu trong không trung, toàn bộ quan đạo lập ngắt như tờ, tất cả mọi
người đều đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ như muốn biết là ai đã giết Huyền
Hoàng cường giả.
Thấy không có ai trả lời, sắc mặt Lâm lão càng
trở nên âm trầm, lúc gã định nói thêm lần nữa thì một âm thanh mềm mại
bỗng nhiên truyền tới: “Ta biết rõ, là nàng, chính là nàng đã giết đám
người kia.”
Vân Tâm Điệp chỉ tay về hướng Dạ Nhược Ly, ánh mắt hung ác nhìn nàng, dung nhan mềm mại xinh đẹp nở nụ cười âm hiểm.
Cái này cũng không thể trách ả hãm hại nàng, tiện nhân chết tiệt kia dám
cướp Nam vương của ả, hừ, lần này là cường giả chắc chắn Nam vương sẽ
không thể bảo vệ cho nàng ta được nữa, xem nàng ta có trách được kiếp
nạn này không.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều đồng loạt thay đổi.
Nhưng nhân vật được nói tới lại không chút biểu tình, thần sắc lạnh nhạt liếc Vân Tâm Điệp: “Đừng quên năm nay ta mới 20 tuổi, những người kia là
Huyền Hoàng cường giả, ngươi cho rằng bằng thực lực của ta có thể giết
được 7 người Huyền Hoàng?”
Mặc dù thần sắc Dạ Nhược Ly không thay đổi nhưng bàn tay không khỏi nắm chặt lại.
Bọn hắn sao có thể phát hiện ra Thiên Hoàng? Xem ra trong thời gian tới
không thể để cho Thiên Hoàng xuất hiện, dù sao với thực lực hiện nay của nàng cũng không phải là đối thủ của đám tiên nhân này.
Lúc này Cung Vô Y đột nhiên nắm tay Dạ Nhược Ly, độ ấm từ tay hắn lan tỏa vào lòng nàng, tâm tình chậm rãi ổn định lại.
Lâm lão lạnh lùng quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, khẽ gật đầu: “20 tuổi, xác
thực chưa đủ để đánh bại 7 Huyền Hoàng, nhưng để đạt được mục đích thì
phải nhờ đến Phong lão rồi, mong ngươi đi điều tra thử xem trên người ai có khí tức của hoàng thú.”
Dạ Nhược Ly vừa mới buông lỏng tâm
tinh nay lại “lộp bộp” rơi xuống, nhưng dung nhan tuyệt sắc lại không
nhìn ra chút biểu tình nào.
Thực sự trong tiên nhân có kỳ nhân
như vậy, có thể thông qua khí tức mà phân biệt được? Đáng lẽ nàng phải
hủy thi diệt tích, không nên lưu lại đám thi thể đó, bằng không nhất
định sẽ bị đám tiên nhân này tìm ra…