Ánh mặt trời giữa trưa rơi đầy khắp đường phố, ở trên đường phố phồn hoa này, có một đám người vây quanh, thỉnh thoảng chỉ chỉ chõ chõ về hai phe phía trước, đều nhỏ giọng nghị luận.
“Ha ha ha, Mạc Đình, ta xem lần này có ai có thể tới cứu ngươi!” Ngón tay thon dài nắm chặt lấy cái cằm của Mạc Đình, Bạch Hạc cười lạnh một tiếng, cưỡng ép ánh mắt của nàng chuyển sang mình, môi tiến tới bên tai Mạc Đình, nhẹ giọng nói, “Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn làm nữ nhân của bản hoàng tử, khỏi phải chịu nỗi khổ da thịt, cũng miễn khiến cho người khác vì ngươi mà bị thương.”
Liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh, thuộc hạ kia lập tức tuân lệnh, đi tới trước mặt Thủy Nhuận, hung hăng đánh một quyền vào trên ngực hắn.
“Phốc xuy!”
Thủy Nhuận lui về phía sau hai bước, phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vô sắc kia lại không có chút sợ hãi nào.
“Đừng!”
Mạc Đình vội vàng che miệng, nước mắt không ngừng lăn xuống, nhìn mỗi đồng bọn bên cạnh lần lượt ngã xuống, thân thể của nàng không nhịn được run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp cũng trắng bệch sợ hãi.
“Ngươi không thể đáp ứng, Mạc Đình, đừng làm cho ta xem thường ngươi!” Thủy Nhuận lau vết máu ở khóe miệng, mạnh mẽ chống đỡ đứng lên, “Đừng quên, ngươi là công chúa Lạc Nguyệt Quốc, ngươi có cao ngạo và tự tôn của mình, ngàn vạn lần đừng...”
“Ầm!”
Lại một quả đấm rơi vào trên thân thể hắn, hai chân Thủy Nhuận mềm nhũn, nặng nề ngã úp sấp trên mặt đất, hai cánh tay hắn chống trên mặt đất, tựa hồ như muốn cứng rắn chống đỡ đứng lên, nhưng không kịp chờ hắn bò dậy, một cái chân liền hung hăng giẫm trên lưng của hắn.
“Hừ, có lúc muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng nên lượng lực mà làm, chỉ bằng đám phế vật các ngươi, cũng muốn đấu với bản hoàng tử? Ha ha, đây thật là chuyện vô cùng buồn cười.”
Ngửa đầu cuồng tiếu hai tiếng, sau đó khuôn mặt tuấn tú của Bạch Hạc rất dữ tợn.
“Thực lực cường đại nhất tại Lạc Nguyệt Quốc cũng chỉ là Thần Hoàng trung cấp thôi, mà Tử Lăng Quốc chúng ta lại có hai Thần Hoàng đỉnh phong, cái này đã định ra sự chênh lệch giữa chúng ta, nữ nhân mà bản hoàng tử nhìn trúng, cho dù là công chúa Lạc Nguyệt Quốc thì như thế nào? Nếu Lạc Nguyệt Quốc không muốn đắc tội Tử Lăng Quốc ta, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo bản hoàng tử.”
Khẽ hất cái cằm lên, tay Bạch Hạc tay cầm quạt giấy, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Khụ khụ,“ Y Phỉ Phỉ nỗ lực đứng lên, khóe môi trào ra một vệt máu, trong hai mắt của nàng tràn đầy ngoan ý, “Ngươi sẽ có báo ứng! Sư phụ ta, gia gia, còn có huynh trưởng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.”
Sắc mặt trầm xuống, Bạch Hạc buông lỏng Mạc Đình ra, nhấc chân hung hăng đạp vào lồng ngực của Y Phỉ Phỉ.
Nếu như trước kia thì Bạch Hạc cũng không phải là đối thủ của Y Phỉ Phỉ, thế nhưng hiện giờ Y Phỉ Phỉ thân mang trọng thương, hoàn toàn không có lực lượng phản kháng, chỉ có thể mặc cho Bạch Hạc đạp trúng nàng.
“Bùm!”
Thân thể của Y Phỉ Phỉ lập tức như diều đứt dây hung hăng bị ném bay ra ngoài, nhếch nhác té ngã trên đất, máu tươi không ngừng máu tươi trào ra từ trong miệng, nhuộm đỏ cả nửa khuôn mặt của nàng.
“Tiện nhân!” Bước nhanh đến phía trước, Bạch Hạc dùng tay kéo lấy tóc của Y Phỉ Phỉ, dùng sức kéo nàng dậy từ trên mặt đất, “Ngươi cho rằng ngươi là Mạc Đình sao? Ngươi chẳng qua chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi, đối với ngươi, bản hoàng tử sẽ không khách khí như đối với Mạc Đình.”
Nâng bàn tay lên, Bạch Hạc dùng sức ném Y Phỉ Phỉ, trong chốc lát, gương mặt của nàng lập tức sưng đỏ.
“Đủ rồi, đủ rồi...”
Mạc Đình che đôi môi, tầm mắt quét qua mọi người đang ngã ở trên đất, lại nhìn về phía Y Phỉ Phỉ bị Bạch Hạc nhấc ở trên tay, thân thể không nhịn được run rẩy kịch liệt: “Ta đáp ứng ngươi, cái gì cũng đáp ứng ngươi, nhưng ngươi nhất định phải bỏ qua cho bọn họ, bao gồm Phỉ Phỉ.”
“Ha ha, ngươi sớm làm như thế, không phải là tốt hơn sao?” Bạch Hạc buông lỏng tay ra, cười lớn đi về phía Mạc Đình, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt của Mạc Đình, khóe miệng câu lên nụ cười đắc ý, “Mỹ nhân, từ nay về sau, ngươi chính là nữ nhân của bản hoàng tử.”
Thân thể run lên, Y Phỉ Phỉ cắn cắn môi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, vì vậy cũng không thấy được đau đớn cùng không cam lòng toát ra từ trong mắt Thủy Nhuận…
“Buông nàng ra!”
Một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ phía sau, đám người Mạc Đình, Y Phỉ Phỉ và Thủy Nhuận đều ngẩn ra, trong mắt vốn là tuyệt vọng lộ ra một tia mừng rỡ, tất cả ánh mắt đều cùng lúc nhìn về phía trước.
Vì vậy, bóng dáng phong hoa tuyệt đại đó khắc sâu vào trong mắt của mọi người rất rõ ràng.
Cùng lúc đó, đám người Bạch Hạc ở chỗ này cũng theo tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy nữ tử đón lấy ánh mặt trời đi tới này, trong mắt mọi người đều toát ra kinh diễm thật sâu.
Bạch Hạc ngơ ngác há to mồm, ánh mắt thô bỉ nhìn về phía nữ tử bỗng nhiên xuất hiện, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, bộ dáng lúc này của hắn ta hoàn toàn phá vỡ hình tượng cố ý giả bộ ngày trước.
“Sư phụ!”
Trong nội tâm Y Phỉ Phỉ vui vẻ, chợt nước mắt ủy khuất không kiềm được chảy xuống.
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Y Phỉ Phỉ. Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Bạch Hạc, ánh mắt đã đờ đẫn ở một bên, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta không nhịn được khiếp sợ.
“Có phải vết thương trên người nàng la do ngươi đánh đúng không?”
Câu nói sau này khiến cho Bạch Hạc lấy lại tinh thần, hắn ta mở quạt giấy ra, liếm liếm khóe miệng, thô bỉ cười một tiếng: “Vậy thì như thế nào? Mỹ nhân nhi, Lạc Nguyệt Quốc này có cái gì tốt? Vì sao ngươi phải ở lại quốc gia nhỏ yếu thế kia? Nếu không, ngươi đi theo bản hoàng tử sẽ tốt lắm, bản hoàng tử nhất định cho ngươi thân phận tôn vinh.”
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly không nhịn được nở nụ cười, vốn là khẽ cười chậm rãi biến thành cuồng tiếu, trong tiếng cười tràn đầy khí tức cuồng ngạo.
“Chỉ bằng ngươi? Ha ha! Ngươi là Hoàng tử Tử Lăng Quốc thì như thế nào? Đồ Dạ Nhược Ly ta muốn, ta hoàn toàn có thể dựa vào thực lực của mình để đạt được, ngươi lại tính là thứ gì? Ở trong mắt ta, ngươi không phải là cái gì hết! Một ngày nào đó, ta sẽ hung hăng giẫm Tử Lăng Quốc ngươi ở dưới chân, để cho các ngươi trọn đời không thoát thân được!”
Sắc mặt hơi biến đổi, Bạch Hạc thu hồi quạt giấy, khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh.
“Mỹ nhân, quá mức ngông cuồng sẽ không có kết quả tốt, bản hoàng tử chỉ khuyên ngươi một câu, bất luận người nào chống lại mệnh lệnh của bản hoàng tử thì đều sẽ chết rất thê thảm, cho dù là Lạc Nguyệt Quốc cũng không che chở được ngươi!”
“Vậy sao?” Khóe môi giương lên, trong mắt Dạ Nhược Ly dần hiện ra một tia kiêu ngạo, “Sẽ không có kết quả tốt? Ít nhất hiện tại ta muốn tiêu diệt ngươi lại dễ như trở bàn tay!”
“Ầm!”
Bỗng nhiên, trên người Dạ Nhược Ly bộc phát ra khí tức cường hãn, cỗ khí tức kia hóa thành một đạo hỏa diễm, thổi quét về phía Bạch Hạc, phảng phất như đều có thể thiêu đốt trời đất thành tro bụi.
Đối mặt với hỏa diễm thổi quét tới đây, Bạch Hạc không khỏi bị dọa sợ choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vào thời khắc này, hắn ta vậy mà lại dâng lên một loại cảm giác không thể địch nổi...
“Nhị hoàng tử, cẩn thận!”
Mấy hộ vệ thấy tình huống như vậy đều cả kinh thất sắc, vội vàng ngăn ở trước mặt Bạch Hạc, nhưng không kịp chờ bọn họ nâng vũ khí lên ngăn cản, hỏa diễm đã đến trước mặt, cắn nuốt mấy người hầu như không còn, không để lại một chút dấu vết nà.
Đường đường là Thần Vương cường giả, thế nhưng lại bị giết trong nháy mắt?
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm ngưng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.
“Không, không thể nào!” Bạch Hạc lui về phía sau hai bước, nhưng trong giọng nói của hắn ta mang theo vẻ run rẩy.
Thế nhưng nàng lại có thể giết mấy Thần Vương cường giả trong nháy mắt, thực lực thế này lại là biến thái cỡ nào? Huống chi nữ tử này thoạt nhìn chắc chưa đầy ba mươi đi? Chưa đầy ba mươi liền có thực lực như thế, điều này sao có thể?
“Hiện tại đến phiên ngươi.”
Vung trường kiếm lên, Dạ Nhược Ly từng bước tiến tới gần Bạch Hạc, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm.
Chẳng lẽ nàng muốn giết Nhị hoàng tử Tử Lăng Quốc?
Biết được kết quả này, mọi người đều giật mình, dù là đám người Mạc Đình cũng không từng nghĩ đến nàng sẽ làm như thế.
“Sư phụ,“ Y Phỉ Phỉ đột nhiên cả kinh, vội vàng hô lên, “Sư phụ, con không có chuyện gì, người đừng kích động, hắn ta là Nhị hoàng tử Tử Lăng Quốc, con không muốn sư phụ người vì con mà trêu chọc tới cường địch.”
Nàng biết thủ hạ của Dạ Nhược Ly có rất nhiều Thần Hoàng cường giả, nhưng trong Tử Lăng Quốc, Thần Hoàng cũng là đếm không xuể, còn có hai vị Thần Hoàng đỉnh phong, làm sao sư phụ có thể là đối thủ của Tử Lăng Quốc?
Huống chi, nàng càng không muốn sư phụ bởi vì nàng mà trêu chọc tới Tử Lăng Quốc, nếu không thì cả đời này nàng đều không thể an lòng.
Tựa như chưa từng nghe thấy lời nói của Y Phỉ Phỉ, Dạ Nhược Ly đi thẳng về phía Bạch Hạc, khuôn mặt tuyệt mỹ thẩm thấu ra hàn ý khiếp người, dưới ánh nắng mặt trời trường kiếm trong tay tản ra tia sáng chói mắt.
Vậy mà, mặc kệ ánh mặt trời ấm áp cỡ nào, đều chưa từng hòa tan được hàn quang được khúc xạ trên thân kiếm.
“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Bạch Hạc hoảng sợ hét ầm lên, bước chân của hắn ta không ngừng lui về phía sau, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy, “Ta cho ngươi biết, ngươi giết ta cũng sẽ không chết tử tế!”
“Vậy thì như thế nào? Trước khi ta không chết tử tế được, ngươi đã chết!”
Với nàng mà nói, uy hiếp chưa bao giờ có tác dụng, Dạ Nhược Ly nàng có tôn nghiêm của mình, làm sao sẽ bởi vì chút uy hiếp cỏn con này liền lùi bước? Hơn nữa hiện giờ Kỳ Lân đã trở lại bên người nàng, cho dù là đối mặt với toàn bộ Tử Lăng Quốc cũng không sợ hãi.
“Ngươi...”
Tựa như Bạch Hạc đang định nói gì đó, đột nhiên, thanh kiếm tản ra hàn quang kia đâm thẳng về phía cổ họng của hắn ta, dọa cho hắn ta sợ đến mức nuốt hết toàn bộ lời nói vào.
Mọi người đều sững sờ, tựa hồ như chưa từng dự liệu được nữ tử này thật sự có can đảm giết Bạch Hạc như thế, chẳng lẽ nàng cũng không sợ bị Tử Lăng Quốc đuổi giết?
Cho dù Nhị hoàng tử này háo sắc thành tính, cũng là nhi tử mà bệ hạ Tử Lăng Quốc sủng ái nhất, nếu hắn ta chết, chắc chắn Lạc Nguyệt Quốc sẽ gặp phải tai họa hủy diệt.
“Dừng tay!”
Trong hư không, một tiếng hét lớn vang dội phía chân trời, tức thì một đạo chưởng phong hung hăng đánh về phía lồng ngực của Dạ Nhược Ly.
“Sư phụ!”
“Nhược Ly Đại sư!”
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sốt ruột hét to lên, trong mắt mang theo sầu lo không hề che giấu.
Mắt thấy chưởng phong sắp đánh vào trên lồng ngực Dạ Nhược Ly, đột nhiên, trên lồng ngực của nàng bắn ra một tia lam quang, một tiếng ầm vang, tiếng lực lượng cường đại va chạm nổ tung tràn ra từ quanh thân Dạ Nhược Ly, kích khởi một trận bụi đất.
Lập tức, tất cả ánh mắt đều tập trung vào trên người nữ tử lam y như nước đang đứng trước mặt Dạ Nhược Ly.
Vạt áo khẽ giương lên, tóc lam bay múa, nữ tử đứng yên trong hư không, khuôn mặt tuyệt mỹ dịu dàng như nước treo lên ý cười nhàn nhạt, hai tròng mắt màu lam nhạt kia nhìn thẳng về phía lão giả trước mặt.
“Điền Trưởng lão, cứu bản hoàng tử,“ Bạch Hạc vội vã chạy đến sau lưng Điền Trú, thần sắc nhếch nhác thảm hại, con ngươi tức giận hung hăng nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân này muốn giết bản hoàng tử, giúp bản hoàng tử bắt nàng lại, bản hoàng tử không chơi chết nàng thề không làm người!”
Điền Trú nhíu chặt lông mày trắng, phất phất tay áo, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Kỳ Lân.
“Cô nương, chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi muốn nhúng tay vào sao? Ta khuyên ngươi vẫn là nên rời đi đi, nếu không...”
Lão ta cũng không nói ra khỏi miệng lời kế tiếp, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể cảm nhận ra được ý uy hiếp trong giọng nói đó.
“Nếu không thì như thế nào?” Lam Thần Nhược khẽ mỉm cười, bàn tay nâng lên, một thanh trường kiếm màu thủy lam bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng, “Hoàng tử chó má gì đó của Tử Lăng Quốc các ngươi dám đánh chủ ý trên người chủ nhân ta, ngươi lại muốn giết chủ nhân ta, còn dám chỉ trích ta là xen vào việc của người khác? Ha ha, xem ra người Tử Lăng Quốc các ngươi thật đúng là...”
Lắc đầu một cái, Lam Thần Nhược cười khẽ một tiếng, trong đồng tử màu lam xẹt qua một tia khinh thường.
“Cái gì?”
Mọi người đều ngẩn ra, nữ tử có thực lực cường hãn này lại là huyền thú của nàng? Này... vận khí này cũng con mẹ nó hơi bị quá tốt đó chứ? Không biết nàng gặp phải vận cứt chó gì, có thể khế ước huyền thú cường đại như vậy.
Sắc mặt của Điền Trú thay đổi liên tục, lão ta có thể cảm nhận được thực lực của nữ tử này không kém mình nhiều, chẳng lẽ nàng cũng là Thần Hoàng đỉnh phong cường giả? Khi nào loại tiểu địa phương Lạc Nguyệt Quốc kia có được cường giả như thế?
“Kỳ Lân, kéo lão ta.”
Sắc mặt Dạ Nhược Ly trở nên nghiêm túc, đáy mắt bắn ra quang mang rét lạnh.
“Ta biết rồi, chủ nhân...”
Dứt lời, mọi người chỉ thấy một bóng dáng màu lam thoáng qua phía chân trời, Lam Thần Nhược liền đã tới trước mặt Điền Trú, lam kiếm khẽ múa, ưu mỹ động lòng người, rồi lại lộ ra sát khí lạnh lẽo.
“Nguy rồi!”
Vẻ mặt Điền Trú chợt biến đổi, lúc ngẩng đầu lên liền bỗng nhìn thấy Dạ Nhược Ly bay về phía Bạch Hạc.
“Nhị hoàng tử, chạy mau!” Điền Trú nhanh chóng rút đại đao ra, ngăn trở lam kiếm trước mặt, vội vàng xoay người quát to.
Bị dọa sợ ngu ngơ, Bạch Hạc đột nhiên lấy lại tinh thần, nhấc chân liền phóng về phía đám người bên ngoài, nhưng tốc độ của hắn ta sao có thể so sánh được với Dạ Nhược Ly, mới vừa chạy mấy bước, ngực liền không khỏi đau đớn, lúc hơi cúi đầu xuống thì nhìn thấy một thanh trường kiếm đâm xuyên qua lồng ngực của hắn ta.
“Phốc xuy!”
Rút trường kiếm ra, máu chảy ra ngoài, từng giọt nhỏ xuống đất, kinh diễm giống như hoa hồng nở rộ.
Con ngươi đột nhiên trợn to, chỉ một thoáng, khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Hạc liền tái nhợt vô sắc, thân thể không kiềm được chậm rãi ngã xuống mặt đất lạnh như băng, đôi tròng mắt kia từ từ mất đi tiêu cự của ngày trước...
Mọi người nhìn Bạch Hạc ngã xuống đều vô cùng sững sờ, phải biết Bạch Hạc này không chỉ là hoàng tử Tử Lăng Quốc, bản thân hắn ta cũng lại tuấn mỹ bất phàm, có rất nhiều nữ tử đều tự nguyện vào trong phủ hoàng tử, có thể thấy được sức quyến rũ của hắn ta.
Mà nữ tử này lại thật sự nhẫn tâm giết hắn ta? Trên đời này còn có ai mà nàng không biết, cũng không dám giết không?
“Nhị hoàng tử!” Nơi lồng ngực của Điền Trú như bị ngừng trệ, hai mắt hiện đầy tia máu, lão ta ngửa đầu hét lớn một tiếng, lực công kích lại càng mãnh liệt hơn vừa rồi, “Tất cả các ngươi đều đi chết đi!”
Hai nữ tử này nhất định phải chết, nếu không khó dằn lại được lửa giận trong nội tâm của lão ta.
Thu hồi trường kiếm, Dạ Nhược Ly nhìn hai phe chiến đấu khẽ cau mày: “Với thực lực của chính Kỳ Lân cũng chỉ có thể làm được cân bằng, muốn giết lão ta cực kỳ khó khăn, nếu như nhờ vào thần khí cũng có thể dễ dàng chiến thắng.”
Lúc nàng đang suy tư, Điền Trú dừng lại động tác, lão ta khẽ nâng bàn tay lên, bỗng nhiên có một thanh đại đao lóe lên thanh quang liền xuất hiện ở trước mặt lão ta.
“Thần khí?”
Dạ Nhược Ly đột nhiên ngẩn ra, Tử Lăng Quốc cũng có được thần khí sao? Nàng thật sự xem thường Tử Lăng Quốc này.
Bất quá nàng lại không hối hận đã giết Bạch Hạc, nếu hai phe đã đến tình cảnh không thể hòa giải thì sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ chiến đấu, vậy cần gì phải kiềm chế chứ? Huống chi, cho dù là Tử Lăng Quốc có được thần khí, nàng cũng không cần sợ hãi.
“Ha ha ha, chết đi, tất cả chết đi cho lão phu!”
Sắc trời đại biến, cuồng phong nổi lên, Điền Trú ngửa đầu cười to, một đầu tóc trắng vũ động ở trong cuồng phong, lộ ra tư thái rất điên cuồng, hiển nhiên Kỳ Lân đã bức lão ta đến đường chết, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra thần khí.
Sắc mặt Lam Thần Nhược hơi lộ ra ngưng trọng, cũng dừng lại động tác nhìn Điền Trú đang điên cuồng.
“Xem ra chỉ có thể lấy ra thần khí.”
Thở dài một hơi, Dạ Nhược Ly vừa định lấy ra thần khí, nhưng ngay tại thời khắc này, một tiếng cười nhàn nhạt truyền đến từ sau lưng: “Ha ha, nơi này đã xảy ra chuyện gì? Xem ra rất là náo nhiệt, có thể nói cho lão đầu tử ta nghe một chút không?”
Mặc dù tiếng nói này nghe vân khinh phong đạm, nhưng lại giống như kinh lôi nổ vang, đánh vào trong lòng Lam Thần Nhược và Điền Trú, khiến cho hai người cũng không khỏi lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn về phía người tới.
Chỉ dựa vào một câu nói mà đánh lui hai người, như vậy thực lực của người này lại là cường hãn cỡ nào chứ?
Lão giả chắp hai tay sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, một thân trường bào màu nâu sẫm bao phủ lấy thân thể khô lão gầy ốm này, làm cho người ta rất khó tin tưởng rằng người mới vừa rồi chỉ bằng một lời nói mà đánh lui hai Thần Hoàng đỉnh phong, sẽ là một lão đầu gầy nhỏ như thế.
Mà ở bên cạnh lão chính là Lục Dực, là Hoàng đế bệ hạ Thiên Đấu Quốc lại thận trọng bồi tiếp, có thể làm cho đường đường quân chủ của một quốc gia này cẩn thận đối đãi, rốt cuộc lão giả này là ai?
“Hai vị, chẳng biết có thể nghe lão phu khuyên một lời không, lần tranh chấp này dừng ở đây đi, như thế nào?” Nói lời này thì ánh mắt của lão giả lại nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt hàm chứa tràn đầy ý cười.
Có lẽ nha đầu này chính là cái người trong lời nói của Mạc Nhiên tiểu tử kia đi? Ha ha, nghe giọng điệu của Mạc Nhiên tiểu tử kia, tài nghệ luyện đan của nàng vô cùng thâm hậu, không biết so với mình thì như thế nào?
Nếu để cho người Thiên Lạc Bình Nguyên biết có người gọi Mạc Nhiên là tiểu tử, không biết là sẽ khiếp sợ cỡ nào...
Ánh mắt chợt lóe lên, khóe môi Dạ Nhược Ly giương lên: “Nếu lão tiền bối đã mở miệng, vậy chúng ta đều lui một bước lại có làm sao? Chuyện này liền đến đây chấm dứt, Kỳ Lân, trở lại đi.”
Dù sao người đáng chết cũng đã giết, nàng cũng chiếm hết tất cả lợi ích, tất nhiên thấy tốt mới làm, sớm muộn gì cũng sẽ tính toán mối thù đó với lão đầu này, bất quá cũng không phải loại thời điểm này...
Ngược lại với Dạ Nhược Ly, sắc mặt Điền Trú tái xanh, trong lòng tràn đầy không cam lòng: “Vị Đại nhân này, nữ tử này giết chết Nhị hoàng tử Tử Lăng Quốc ta, chẳng lẽ như vậy là coi như kết thúc sao? Chẳng phải là Nhị hoàng tử mất đi tính mạng uổng phí sao?”
Khẽ nhíu mày, trên mặt lão giả xẹt qua một tia bất mãn: “Vậy ngươi muốn như thế nào? Lúc này đây là Tứ Quốc tụ hội, các ngươi lại tụ họp ở chỗ này gây chuyện, đưa tới tranh chấp, lão phu còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại chất vấn cách phán xử của lão phu.”
Điền Trú lập tức cứng họng, ánh mắt quét qua bệ hạ Thiên Đấu Quốc, như đang hỏi thăm y thân phận của lão giả.
“Khụ khụ,“ Hoàng đế ho khan hai tiếng, ánh mắt quăng về phía Điền Trú, nói, “Vị này chính là một trong các trọng tài tại Tứ Quốc tụ hội lần này, Lỗ Lạc Đại nhân.”
“Cái gì?”
Điền Trú cả kinh thất sắc, trọng tài tại Tứ Quốc tụ hội? Chẳng lẽ lão chính là người ở Trung Châu? Vì sao lão lại thiên vị Lạc Nguyệt Quốc rõ ràng như vậy?
“Tiểu cô nương,“ Lỗ Lạc phảng phất như chưa từng thấy Điền Trú khiếp sợ, vuốt ve chòm râu trắng như tuyết, bước nhẹ đi về phía Dạ Nhược Ly, “Không biết chúng ta có thể kiếm một chỗ nói chuyện không? Ta muốn nói với ngươi một vài chuyện.”
Cường giả tới từ Trung Châu vậy mà dùng hai chữ nói chuyện này để nói chuyện với một nữ tử? Vào lúc này, Hoàng đế và Điền Trú đều khiếp sợ không nói nên lời, kinh ngạc nhìn về phía hai người.
“Được, vậy chúng ta liền đi trước một bước.”
Nàng cũng muốn biết rốt cuộc lão giả này là ai, tại sao lại thiên vị nàng?
Vì vậy, trong tầm mắt khiếp sợ của mọi người, Dạ Nhược Ly và Lỗ Lạc sóng vai nhau đi về phía hướng tây.
“Tiểu cô nương, ta từng nghe Mạc Nhiên tiểu tử kia nhắc tới ngươi,“ ánh mắt chợt lóe lên, trên mặt Lỗ Lạc mang theo nụ cười thản nhiên, “Hắn từng nói tài nghệ luyện đan của ngươi rất mạnh, cho nên ta thật ra rất tò mò, liền tới gặp ngươi một chút.”
Mạc Nhiên? Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, khó trách lão sẽ ra mặt ngay loại thời điểm này, thì ra là bởi vì do Mạc Nhiên.
“Khụ khụ,“ ho khan hai tiếng, nụ cười trên mặt Lỗ Lạc càng sâu hơn, “Gần đây ta luyện chế đan dược gặp phải một vấn đề, không bằng chúng ta cùng thảo luận một chút, như thế nào?”
Khẽ nhíu mày, vẻ mặt Dạ Nhược Ly hứng thú hỏi: “Vấn đề gì?”
“Khoảng thời gian trước ta nghiên cứu ra một loại đan dược, có thể khiến cho Linh Hồn Lực của nhân loại tăng lên, nhưng để lại di chứng rất lớn, sau khi dùng đan dược này, thực lực rất khó tấn thăng, cho nên sau khi nghe Mạc Nhiên nhắc tới ngươi, liền tới tìm ngươi thảo luận.”
Nếu Mạc Nhiên sùng bái nữ tử này như thế, tất nhiên nàng sẽ có chỗ hơn người, lão không trông cậy vào chuyện nàng tìm ra sai lầm cho mình, chỉ cần cung cấp một chút linh cảm, có lẽ lão liền có thể nghĩ đến biện pháp loại trừ đi di chứng này.
“Đan dược tăng lên Linh Hồn Lực?”
Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, lúc trước nàng có thể luyện chế loại đan dược này, nhưng nàng bởi vì là do đan phương bên trong Thanh Minh Phủ, Lỗ Lạc lại bằng vào thực lực của bản thân nghiên cứu ra loại đan dược đó, điểm này thì cho dù là Dạ Nhược Ly cũng không thể không bội phục.
“Thật ra thì, luyện chế đan dược này rất đơn giản, chủ yếu vẫn là do dược liệu...”