Edit: susublue
“Các ngươi tới để mở thạch sao?”
Ông lão ngồi ở một góc khuất yên tĩnh mở to hai tròng mắt, ánh mắt thông minh lanh lợi liếc nhìn đám người đang đi tới, rồi nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly đang đi phía sau thanh y nữ tử.
Với ánh mắt nhiều năm của hắn thì người cần mở thạch [1] là vị nữ tử này.
[1] mở thạch: ý là cắt tảng đá ra xem bên trong có dược liệu gì không.
“Lạc Phương đại sư. “ Thanh y nữ tử dừng bước chân lại, chợt đưa Dược Tinh Thạch trong tay cho ông lão trước mặt, cung kính nói, “Nhờ đại sư mở thạch.”
“Được.”
Ông lão cầm lấy tảng đá rồi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một con dao sắc bén.
Mọi người đều nín thở, nghiêm túc nhìn chằm chằm động tác của ông ta.
Động tác của lão suôn sẻ như mây bay nước chảy, sạch sẽ lưu loát, chỉ trong chốc lát tảng đá đã được cắt bỏ một nửa, mà càng về sau thì sắc mặt mọi người lại càng khẩn trương.
“Các ngươi đoán xem nàng ta có thể lấy được dược liệu gì?”
“Ha ha, ta đoán là nàng ta sẽ không lấy được gì cả.”
“Nhưng mà lỡ như nàng ta may mắn thì sao?”
Trong lúc mọi người nghị luận thì tảng đá đã được cắt gần đến cuối cùng, bỗng nhiên bàn tay của ông lão dừng lại, trong mắt thoáng kinh ngạc: “Cái này... Hơi thở cổ quái này, chẳng phải...”
“Thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Phát hiện ông lão khác thường, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chợt mọi ánh mắt đều tập trung vào Huyền Tinh Thạch trong tay ông ta.
Hít sâu một hơi, ông ta nắm chặt con dao, kích động hoàn thành bước cuối cùng, cũng vào lúc này, tảng đá bị phá vỡ, một loại dược liệu tỏa sáng màu xanh biếc chiếu vào mắt mọi người.
Ánh sáng màu xanh biếc chiếu rọi, giống như hoa sen trong nước rọi vào mắt mọi người vậy, tất cả đều nín thở, trợn mắt há mồm nhìn dược liệu màu xanh biếc.
“Đúng vậy, là liên hoa (hoa sen) xanh biếc hai ngàn năm tuổi, dược liệu đó là liên hoa hai ngàn năm...”
“Trời ơi, nàng ta thật sự lấy được dược liệu rất trân quý, Tinh Thạch trung cấp trị giá sáu trăm ngay cả dược liệu một ngàn năm cũng không thể lấy được, vậy mà còn tăng lên gấp đôi.”
“Lần này nàng phát tài rồi, dược liệu như vậy mà bán ra ngoài thì giá tiền có thể lên gấp mấy lần.”
“Không! Không thể!” Hồng Linh trừng lớn đôi mắt đẹp, bàn tay vội vàng che miệng mới ngăn cản được tiếng thét chói tai, nàng ta hung hăng lắc đầu, trong mắt đầy vẻ không dám tin.
“Rõ ràng nàng ta chỉ mới tới Trung Châu, bên ngoài Trung Châu vốn không có Dược Tinh Thạch, cho nên nàng ta chưa từng tiếp xúc với thứ này, như vậy làm sao nàng ta có thể lấy được dược liệu hai ngàn năm? Sao có thể may mắn đến mức này được?”
Hồng Linh cắn chặt môi đỏ mọng, trong mắt đầy lửa giận.
Nhưng mà đối mặt với vẻ kinh sợ của người khác, Dạ Nhược Ly lại thất vọng than thở.
Màu xanh biếc của liên hoa quả thật trân quý và rất hiếm gặp, nhưng cái nàng muốn là Quỷ Linh Thảo và Bách Diệp Quả, dù có là dược liệu quý giá cỡ nào thì đối với nàng cũng đều không quan trọng bằng hai thứ này.
“Đã xảy ra chuyện gì. Vì sao lại náo nhiệt như vậy?”
Vào lúc này một giọng nói dịu dàng như nước vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại thì liền nhìn thấy một hoàng y nữ tử (nữ tử mặc đồ màu vàng) thanh cao nhã nhặn chậm rãi bước tới, nữ tử này có dung mạo tuyệt mỹ. Chỉ thua kém Dạ Nhược Ly và Phong Thần, nhưng lại khó có mỹ nhân nào sánh kịp.
“Là Hồng Nhã của Hồng gia, nghe nói khoảng thời gian trước Lưu Phong Tông nhận thêm người, nàng ta đến đó báo danh dự thi, không biết kết quả ra sao rồi?”
“Điều này còn phải nói sao? Hồng Nhã tiểu thư chính là nữ tử thiên tài của Nam An thành chúng ta, nhất định là không có vấn đề gì, tuy rằng những năm gần đây vì Phong Thần đại nhân mất tích nên Lưu Phong tông không còn được như xưa, nhưng ít ra thế lực cũng mạnh hơn chúng ta.”
“Đúng rồi, các ngươi có nghe nói không? Khoảng thời gian trước ba vị trưởng lão của Lưu Phong Tông đến Tứ quốc đã gặp nạn, nghe nói ba vị trưởng lão phát hiện hung thủ làm Phong Thần bị thương, muốn báo thù cho Phong Thần nên mới bị sát hại, người làm Phong Thần bị thương là nữ tử, hơn nữa nghe nói rất nhơ bẩn, còn tung tin đồn nói ba vị trưởng lão của Lưu Phong Tông vì muốn giết Phong Thần mới bị nàng giết chết, hơn nữa người của Tứ quốc đều bị nàng ta ép lan truyền tin đồn này.”
“Ha ha, trưởng lão Lưu Phong Tông mà lại muốn giết Phong Thần ư, chuyện này sao có khả năng? Phong Thần chính là tông chủ tiền nhiệm của Lưu Phong Tông, là tỷ tỷ của tông chủ đương nhiệm, bây giờ tông chủ đương nhiệm biết được chuyện này thì rất giận dữ, nghe nói nữ tử đó tới Trung Châu thì lập tức phái người đi tìm tung tích nàng ta, muốn báo thù cho Phong Thần đại nhân.”
Dạ Nhược Ly nghe vậy thì hơi ngẩn ra, mắt đầy ý lạnh, nàng không ngờ tông chủ Lưu Phong Tông lại vô sỉ đến vậy.
Ba đại trưởng lão tất nhiên đã truyền tin tức của Phong Thần về Lưu Phong Tông rồi, vì vậy sau khi ba đại trưởng lão bị giết thì tất nhiên nàng ta sẽ cực kỳ khủng hoảng, sợ vài cường giả tin phục Phong Thần ở Trung Châu đang khổ cực tìm kiếm Phong Thần sẽ tin vào lời đồn nên mới vu cáo ngược lại.
Dù sao nàng ta là muội muội của Phong Thần, lời nàng ta nói ra sao lại không đáng tin chứ?
Dạ Nhược Ly có một loại dự cảm, tông chủ Lưu Phong Tông sẽ làm nhiễu loạn tin tức về nàng, chỉ vì Phong Thần đang ở bên cạnh nàng, nếu để cho cường giả Trung Châu tìm được nàng thì lời nói dối này sẽ bị vạch trần.
Cho nên ngôn luận sẽ giúp tông chủ Lưu Phong Tông thoát khỏi hiềm nghi sát hại Phong Thần, hơn nữa trước khi nàng tìm được Lưu Phong Tông hoặc những thế lực có liên quan đến Phong Thần còn sót lại thì sẽ tiến hành giết nàng để cản trở.
Dạ Nhược Ly híp mắt lại, trong lòng thoáng có ý cười lạnh: “Tông chủ Lưu Phong Tông thật giỏi bày mưu tính kế, nhưng việc này cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian thêm cho nàng ta thôi, các ngươi là sư phụ ta bị thương, ta nhất định sẽ bắt các ngươi trả lại gấp ngàn lần vạn lần!”
Dạ Nhược Ly hơi mở mắt nhìn Hoàng y nữ tử, ngay cả nữ tử bề ngoài cao quý thanh nhã này cũng vậy, nàng có thể phát hiện được bản tính đầu cơ trục lợi trong mắt nàng ta.
Nhìn kỹ thì nàng ta không phải như vẻ bề ngoài...
“Tỷ. “ Hồng Linh sáng mắt lên, vội vàng bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Hồng Nhã, giữ chặt cánh tay nàng ta, mắt lóe sáng hỏi: “Kết quả lần này thế nào? Với thiên phú và thực lực của tỷ tỷ thì tất nhiên sẽ trúng tuyển vào Lưu Phong Tông.”
Lúc nói lời này, Hồng Linh nâng cằm lên, đắc ý liếc nhìn Dạ Nhược Ly, giống như người trúng tuyển là mình vậy.
“Ha ha, lần này ta may mắn được tông chủ Lưu Phong Tông để mắt tới, trở thành đệ tử ký danh của nàng.”
“Cái gì?”
Lời nói của Hồng Nhã khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Dù chỉ là đệ tử ký danh cũng là người của tông chủ, các đệ tử của trưởng lão cũng kém hơn một bậc, hơn nữa với thiên phú của nàng ta thì từ đệ tử ký danh trở thành đệ tử quan môn chỉ là chuyện sớm muộn.
Có lẽ Hồng gia sắp thật sự quật khởi tại Nam An thành rồi, không ai có thể địch lại...
“Thật sao, như vậy quá tốt rồi. “ Hồng Linh hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dung nhan quyến rũ đầy ý mừng, “Bây giờ Hồng Vận gia gia đang làm trưởng lão ở chi nhánh Liên Minh luyện đan, tỷ lại thành đệ tử ký danh của tông chủ Lưu Phong Tông, hiện tại xem coi còn ai dám không nghe lời Hồng gia ta, đúng không...”
Hồng Linh bỗng nhiên quay đầu, chỉ hướng Dạ Nhược Ly, âm hiểm nhất tiếu: “Tả, này người nữ tử là nổi tiếng mà tới, biết tả ngươi tuyển thạch công lực, cho nên muốn muốn cùng ngươi cuộc tỷ thí một phen, nàng vừa rồi còn giải ra nhất chu hai ngàn niên linh dược ni.”
Dạ Nhược Ly nhướng mày, trong mắt đầy ý lạnh.
Nàng vốn không muốn gây chuyện nhưng sao lại cứ có người tới gây sự với nàng vậy, chẳng lẽ nhìn nàng khó ưa đến vậy sao?
“Lại là một người muốn nổi tiếng mà đến sao?” Hồng Nhã nhẹ nhàng nhíu mi, trong đôi mắt đẹp có chút không kiên nhẫn, nhưng khuôn mặt lại vẫn tươi cười nhu hòa như trước, “Vị cô nương này, ngươi đã muốn tỷ thí với ta vậy ta tỷ thí với ngươi thì đã làm sao?”
Dạ Nhược Ly liếc nhìn Hồng Nhã, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Ta chưa từng nói là muốn tỷ thí với ngươi, cũng chưa từng nghe đến đại danh của ngươi? Chẳng lẽ ngươi rất nổi tiếng sao? Hơn nữa ta rất vội, muốn tỷ thí với ta, ngươi còn không đủ tư cách!”
Giọng điệu cuồng vọng, kiêu ngạo khiến mọi người đều trợn tròn mắt, há mồm nhìn bạch y nữ tử.
Nàng nói Hồng Nhã không xứng tỷ thí với nàng sao? Rốt cục nữ tử này có bản lĩnh gì mà lại không để Hồng Nhã vào mắt? Phải biết là năng lực chọn Tinh Thạch của Hồng Nhã được công nhận là đệ nhất tại Nam An thành, nàng cho rằng chỉ với vận may của mình, có được một dược liệu ngàn năm từ một Tinh Thạch trị giá sáu trăm thì liền có thể vượt qua được tiểu thư Hồng gia này sao? Đúng là tức cười.
Hồng Nhã biến sắc, trầm mặt xuống, chợt tầm liếc nhìn Hồng Linh.
Nghe thấy lời nói của Dạ Nhược Ly, sao Hồng Nhã lại không biết là Hồng Linh đang nói dối chứ? Nàng nói dối thì thôi đi, diễn dafn#lê quys*dôn lại còn hại nàng bị người ta chế giễu, xem ra đã quá dung túng nàng ta cho nên mới dưỡng thành bản tính kiêu căng ngu ngốc như vậy.
Liếc mắt nhìn Hồng Linh, Hồng Nhã nhìn Dạ Nhược Ly, ấm giọng nói: “Vị cô nương này, ngươi không tỷ thí với ta thì sao biết ta không có tư cách?”
Vốn dĩ nàng cũng hơi mất bình tĩnh nhưng vẫn không từ chối lời khiêu chiến của người ta, nhưng mà nữ tử này lại coi khinh nàng như vậy, như vậy nàng nhất định phải tỷ thí với nàng ta, để nàng ta hiểu rõ xem rốt cục ai mới không có tư cách.
“Hồng Nhã tiểu thư vẫn tốt bụng như vậy.”
“Tuy rằng bạch y nữ tử này đẹp hơn Hồng gia tiểu thư nhưng lại quá cuồng vọng kiêu ngạo, vốn không bằng Hồng Nhã tiểu thư luôn ôn hòa.”
“Ha ha, có lẽ người ta có thực lực để kiêu ngạo thì sao?”
“Đúng là ngu ngốc, ngươi đang cười nhạo nàng ta sao? Vừa rồi nàng ta chỉ may mắn thôi, sao có thể so được với thiên tài thật sự như Hồng Nhã tiểu thư?”
“Nói cũng đúng, Hồng Nhã tiểu thư chẳng những có thiên phú tu luyện mạnh mẽ mà trình độ luyện đan và chọn Thạch cũng không tệ, ta thấy trên đời này người có thể vượt qua Hồng Nhã tiểu thư rất hiếm.”
Tiếng nghị luận chung quanh liên tục lọt vào tai, Hồng Nhã không đổi sắc mặt mà vẫn cười nhợt nhạt nhìn Dạ Nhược Ly chăm chú như cũ.
“Ngươi thật sự muốn tỷ thí với ta sao?” Mắt Dạ Nhược Ly lóe sáng, nhẹ nhàng mỉm cười, nói “Đáng tiếc, muốn tỷ thí với ta thì nhất định phải có tiền đặt cược, từ trước tới giờ ta không làm chuyện bất lợi cho mình.”
“Vậy ngươi muốn cược thế nào?”
“Người thua thì tất cả dược liệu lấy được từ Tinh Thạch sẽ thuộc về người thắng, hơn nữa còn phải đưa cả tiền đặt cược nữa, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Được.” Hồng Nhã nhếch môi nở nụ cười, chợt bàn tay vung lên, một tảng Tinh Thạc màu đen xuất hiện trước mắt mọi người.
“Tinh Thạch này...”
Trông thấy tảng đá tỏa ra ánh sáng màu đen thì mọi người đều ngẩn ra, mắt đầy vẻ khiếp sợ.
“Chẳng lẽ là Hắc Ô Thạch cực kỳ quý giá sao?”
“Không ngờ lại là Hắc Ô Thạch, trời ơi, Hồng Nhã tiểu lại có được Hắc Ô Thạch trân quý như vậy.”
Hắc Ô Thạch? Dạ Nhược Ly cũng sửng sốt một chút, hai tròng mắt nhìn tảng đá màu đen trong lòng bàn tay của Hồng Nhã, mắt mừng sáng rỡ.
Hắc Ô Thạch này thua Hắc Thánh Thạch lúc trước Phương Minh đưa cho nàng ở Thiên Đấu quốc, dù sao Hắc Thánh Thạch có muốn cũng không lấy được, lúc trước Phương Minh cũng may mắn có được, nhưng có hai tảng Hắc Thánh Thạch và Hắc Ô Thạch thì hoàn toàn có thể giúp thực lực của Thập Khôi Lỗi tăng lên mười lần.
Nếu Khôi Lỗi tăng tới Thần vương đỉnh phong thì dù có đánh một trận với Bán Thần Tôn thì cũng có thể thắng.
“Không ngờ nơi này lại tốt như vậy, nhanh như vậy đã có thể lấy đủ Tinh Thạc để tăng thực lực của Khôi Lỗi rồi, vốn dĩ chỉ có hai Hắc Thánh Thạch cũng đủ để thực lực của Khôi Lỗi tăng lên tám lần rồi, nhưng mà chỉ có tám lần thì không thể thi triển được Thập Dương trận, tuy Hắc Ô Thạch lại không quý bằng Hắc Thánh Thạch, nhưng để trợ giúp Khôi Lỗi tăng lên thực lực lên gấp hai lần thì không thành vấn đề.”
Nghĩ tới lợi ích mà Hắc Ô Thạch mang tới, Dạ Nhược Ly không nhịn được nở nụ cười, nhưng người Hồng gia nhìn thấy thì lại không vừa mắt.
Hồng Nhã nhíu lông mày, quả thật không hiểu vì sao nàng ta lại cười vui vẻ như thế? Chẳng lẽ nàng cũng có thể giám định được năng lực của tảng đá?
Trong lúc lơ đãng, Hồng Nhã hồi thần lại, khẽ cười nói: “Cô nương, tới lượt ngươi, không biết ngươi có thể đưa ra đồ vật gì để cược?”
“Thứ ta đưa ra đặt cược cũng là một tảng Tinh Thạch giống vậy.” Dạ Nhược Ly chậm rãi hoàn hồn, mở lòng bàn tay ra, một tảng đá màu đen nhánh như ngọc xuất hiện.
Màu đen của tảng đá này đậm hơn Hắc Ô Thạch, thậm chí còn có cảm giác thuần túy hơn.
“Hắc Thánh Thạch?”
Ông lão vốn đang khoanh chân ngồi ở trong góc khuất liền nín thở, con dao đang mở Thạch rơi trên mặt đất, sắc mặt khoa trương trừng lớn mắt nhìn Tinh Thạc trong tay Dạ Nhược Ly.
“Không sai, đây quả thật là Hắc Thánh Thạch.”
Hắc Ô Thạch vô cùng trân quý, nhưng vẫn có thể mua được, còn Hắc Thánh Thạch thì dù có tiền thì cũng không có được, vì vậy lúc ấy ở Thiên Đấu quốc vì muốn loại bỏ khúc mắc của Dạ Nhược Ly mà đã phải trả giá rất nhiều.
Hồng Nhã run tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tảng đá có màu đen trong suốt.
Nếu nàng lấy được Hắc Thánh Thạch, hơn nữa dâng cho sư phụ để hiếu kính thì có thể từ đệ tử ký danh thành đệ tử thân truyền...
“Khụ khụ.” Thanh y nữ tử ho khan hai tiếng, tuy rằng có lòng muốn khuyên Dạ Nhược Ly thu hồi vật đặt cược, nhưng cũng biết không thể chọc được Hồng gia nên chỉ có thể nuốt hết lời khuyên nhủ vào trong bụng rồi nói, “Hai vị đã đưa ra vật đặt cược rồi thì bây giờ có thể bắt đầu chọn Thạch được rồi.”
“Được, vậy ta nói quy tắc trận đấu trước, “ Hồng Nhã khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Lần tỷ thí này lựa chọn Tinh Thạch ở tầng ba, dùng tất cả tiền ngươi có để chọn Tinh thạch nào có lợi cho mình, không hạn chế giá cả, chỉ cần ngươi mua nổi thì cứ mua, thế nào?”
“Ta không có ý kiến.” Dạ Nhược Ly nhún vai, biểu cảm rất xem thường.
Nhưng những người còn lại thì đồng tình nhìn Dạ Nhược Ly, dù sao nếu so về của cải thì trừ chi nhánh Liên Minh luyện đan ra, ở Nam An thành này có ai so được với Hồng gia? Lần này không cần nhìn cũng biết nữ tử này thua chắc.
Nhưng mà vì muốn nhìn thấy uy phong khi thắng lợi của Hồng Nhã nên không ai bỏ đi mà đều vây chung quanh nhỏ giọng nghị luận.
Hồng Nhã nhếch môi cười yếu ớt, trong mắt lóe sáng, chợt đi về phía Tinh Thạch ở cuối dãy, bởi vì chỉ có chỗ ấy Tinh Thạch mới trân quý nhất, mà trong mắt của tất cả mọi người, tất nhiên Tinh Thạch trân quý nhất sẽ lấy được dược liệu trân quý nhất.
Hồng Nhã hơi nhíu lông mày lại, bàn tay nhẹ đặt lên một tảng Tinh Thạch, tinh tế quan sát một lần rồi liền đi về phía Tinh Thạch còn lại, dienxdafnleequysdoon mà mỗi lần đi đến chỗ một tảng Tinh Thạch thì nàng đều dừng lại khoảng một phút.
“Đây chính là cách mà Hồng Nhã tiểu thư phân biệt Dược Tinh Thạch sao?”
“Nếu ta có thể họ được cách này thì nhất định sẽ phát tài.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hồng Nhã đặt tay trên một tảng Tinh Thạc màu xanh đen, nói: “Là tảng Dược Tinh Thạch này, bây giờ liền mở ra đi.”
Chậm rãi thu tay về, sắc mặt Hồng Nhã hơi trắng nhợt, nàng cười nhợt nhạt, nụ cười đầy vẻ tự tin.
“Hồng Nhã tiểu thư đã chọn được tảng Tinh Thạc tốt nhất rồi, không biết vị còn lại chọn thế nào.”
Mọi người chợt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, khi thấy Dạ Nhược Ly vẫn chưa chọn được thì không nhịn được cười ầm lên, thậm chí còn không dừng lại được.
“Ha ha, không phải nàng ta cho rằng nhắm mắt dưỡng thần thì có thể chọn được Dược Tinh Thạch tốt chứ?”
“Ta thấy không phải như vậy, có lẽ nàng cho rằng mình không thể thắng nên muốn nhận thua.”
“Nhận thua cũng là điều bình thường, dù sao Hồng Nhã tiểu thư quá lợi hại, may mắn vì nàng không thường xuyên tới Đổ Thạch phường này, nếu không Đổ Thạch phường sẽ lỗ lớn, phải biết nàng là chọn tám trong mười đó, chọn mười lần thì đã có tám lần lấy được dược liệu trân quý rồi.”
“Hừ.” Hồng Linh hừ lạnh, cao ngạo nâng cằm, hai tay chống nạnh nói, “Ta khuyên ngươi vẫn nên nhận thua đi, ngươi vốn không thể so được với Hồng Nhã tỷ, miễn cho đến lúc đó thua cuộc sẽ mất mặt.”
“Linh nhi!” Hồng Nhã nhíu mày, khẽ quát một tiếng, ngắt lời Hồng Linh, “Có nhớ ta đã từng nói không thể coi thường bất kỳ ai không, ngươi quên rồi sao? Ta thấy tính cách cao ngạo này của ngươi phải nên sửa đi.”
Hồng Linh hung tợn trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, lại hừ lạnh thêm lần nữa, nữ nhân đáng chết hại nàng bị Hồng Nhã tỷ dạy dỗ.
Ngay lúc này Dạ Nhược Ly mở to hai mắt rồi nhìn vào vị trí đầu tiên...
Dạ Nhược Ly bước đến trước một tảng Dược Tinh Thạch, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt: “Ta muốn lấy tảng Dược Tinh Thạch này.”
Bởi vì vừa rồi nàng cảm nhận được bên trong tảng Dược Tinh Thạch này dao động mạnh hơn những tảng đá khác.
Thanh y nữ tử hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly: “Ngươi chắc chắn là mình muốn tảng đá này? Thật ra ngươi có thể lựa chọn thêm một chút, cuộc tỷ thí này không giới hạn thời gian.”
“Không cần, ta chỉ muốn cái này.”
Dạ Nhược Ly lắc đầu, mỉm cười từ chối khéo thành ý của thanh y nữ tử hảo ý.
“Ha ha, ta thấy nàng ta không đủ tiền trả nên mới chọn Dược Tinh Thạch trung phẩm chỉ trị giá năm trăm này, đây chính là đẳng cấp thấp nhất ở tầng ba.”
“Ha ha, nàng ta thua chắc rồi, Dược Tinh Thạch trung phẩm trị giá năm trăm sao có thể so với Tinh Thạch thượng phẩm mà Hồng Nhã tiểu thư mua được chứ?”
Nhìn thấy sự lựa chọn của Dạ Nhược Ly, Hồng Nhã cũng sửng sốt, nụ cười tự tin ở khóe miệng càng đậm.
Có lẽ nữ tử này có chút bản lĩnh nên mới dám cuồng vọng như vậy, đáng tiếc nàng không đủ năng lực, đã không có năng lực còn dám đưa ra Hắc Thánh Thạch làm vật đặt cược, đúng là tự đâm đầu vào tường.
“Ha ha, Hồng Nhã tỷ, ta đã nói nàng ta vốn không bằng tỷ, tỷ còn muốn nói thay nàng ta, theo ta thấy nàng ta vốn phế vật si tâm vọng tưởng, vốn không thể so sánh với Hồng Nhã tỷ được.”
Hồng Linh đắc ý nâng cằm, có chút khinh thường liếc nhìn Dạ Nhược Ly.
“Hai vị đã lựa chọn được Dược Tinh Thạch rồi thì chúng ta đến chỗ đại sư mở thạch đi.”
Thanh y nữ tử thương tiếc than thở, nhưng Dạ Nhược Ly ý đã quyết định thì nàng cũng không nhiều lời làm gì, nói một câu rồi liền dẫn mọi người đến chỗ ông lão.
“Chọn xong rồi sao? Vậy trong các ngươi ai mở thạch trước?” Ông lão nhíu mày, hờ hững nói.
“Để ta tới trước đi. “ Hồng Nhã tao nhã nâng tay, đưa Dược Tinh Thạch đến trước mặt ông ta, dịu dàng cười, “Mời Lạc Phương đại sư.”
“Ừ.”
Ông lão nhẹ gật đầu, cầm lấy Dược Tinh Thạch, dưới động tác lưu loát của ông ta, Dược Tinh Thạch nhanh chóng được mở ra, lúc thấy dược liệu bên trong thì mọi người đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
“Cái này...” Thân thể ông lão khẽ run lên, rồi hơi thở dồn dập thêm mấy phần, “Không ngờ lại là Linh Dược một vạn năm, trời ơi, từ khi ta thành lập Đổ Thạch phường tới nay, đây là lần đầu tiên lấy được Linh Dược trên vạn năm, lần trước là hơn ba mươi năm trước, nói trắng ra đã ba mươi năm rồi chưa lấy được dược liệu hơn vạn năm.”
“Cái gì, dược liệu một vạn năm?”
“Đây là thật sao? Không hổ là Hồng Nhã tiểu thư.”
Nghe mọi người sợ hãi than thở, trên khuôn mặt Hồng Nhã vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt như cũ, chợt nhìn Dạ Nhược Ly rồi nói: “Cô nương, tới lượt ngươi.”
Trong phút chốc mọi ánh mắt cùng nhìn về phía Dạ Nhược Ly.
Nhưng không ai tin là nàng có thể lấy được dược liệu hơn cả Hồng Nhã...