Edit: susublue
"Không biết là ai muốn tìm ta?"
Một giọng nói già nua nhưng hùng hậu vang lên giữa không trung, chợt một lão giả chậm rãi xuất hiện, giữa lông mày không còn vẻ suy yếu mấy ngày trước nữa, cả người tỏa ra hơi thở cường đại uy nghiêm.
Đây mới là người thống lĩnh Bắc Ảnh thế gia, cường giả Thần Tôn đỉnh phong cao cao tại thượng.
Bị nội thương đày đọa bao nhiêu năm vẫn không làm ông nhụt chí, ngược lại còn đầy khí tức mê hoặc người hơn trước kia nữa.
"Là lão tổ tông, thật sự là lão tổ tông..."
"Lão tổ tông thật sự xuất hiện rồi, hình như đã mười năm rồi ông ấy chưa từng hiện thân trước mặt người khác."
"Bên ngoài còn đồn lão tổ tông bị thương, bây giờ không phải là rất tốt sao?"
Lúc này mọi người chung quanh đều tụ tập lại, sau khi thấy lão giả hiện thân thì đều tỏ vẻ thích thú, lại càng có lòng tin với cuộc tỷ thí.
"Lão tổ tông." Bắc Ảnh Phàm nhìn thấy người đi tới thì mắt sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười chế giễu: "Lão tổ tông, người phải phân xử công bằng cho ta, không biết Bắc Ảnh Thần mang đứa con hoang này từ đâu về, hơn nữa nàng ta vô pháp vô thiên, không để Bắc Ảnh thế gia vào trong mắt, lại còn ra tay đả thương Cúc Hoa, Cúc Hoa là hi vọng của Bắc Ảnh thế gia chúng ta, thiên phú thuộc bậc kỳ tài kiệt xuất, bây giờ lại khó bảo toàn tánh mạng, sao có thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được?"
Bắc Ảnh Phàm nắm chặt tay, nhìn thấy Bắc Ảnh Cúc Hoa đau khổ thì trong mắt lại đầy sát ý.
Nếu như không phải Bắc Ảnh Thần bảo vệ nữ nhân đáng chết này ở sau lưng thì nàng ta đã sớm biến thành một cái xác rồi!
"Sao?" Lão giả nhíu mày, liếc mắt nhìn Dạ Nhược Ly rồi sau đó lại nhìn Bắc Ảnh Cúc Hoa thân thượng: " Hi vọng của Bắc Ảnh thế gia sao? Thiên phú của Bắc Ảnh Cúc Hoa quả thật không tệ, nhưng sao lão phu lại không biết nàng trở thành hi vọng của Bắc Ảnh thế gia từ khi nào vậy, chẳng lẽ Bắc Ảnh thế gia ta đã sa sút đến mức này rồi sao?"
Bắc Ảnh Phàm sửng sốt, vì sao hôm nay lão tổ tông lại không giống bình thường?
Nghĩ lại mọi chuyện xảy ra ở Bắc Minh môn, trong lòng hắn lại có chút bất an.
Những người còn lại cũng ngơ ngác nhìn nhau, không phải là bọn họ không cảm nhận được lão tổ tông đang thiên vị, vốn dĩ bọn họ chỉ nghĩ nàng ta có chút quan hệ với gia chủ thôi, ai ngờ lão tổ tông cũng bảo vệ nàng ta như vậy.
"Lão tổ tông, chuyện này..."
"Đủ rồi." Lão tổ tông không nhẫn nạn phất tay rồi nhẹ nhàng nhíu mày: "Nhược Ly nha đầu là người của Bắc Ảnh thế gia ta, lại được ta nhìn trúng thiên phú tu luyện, cũng chỉ là giết người thôi, có gì mà không được?"
Lão gia hỏa cũng là người bao che khuyết điểm, Dạ Nhược Ly chính là ân nhân cứu mạng ông ta, hơn nữa còn là nữ nhi của tiểu tử Bắc Ảnh Thần, về tình về lý thì ông ta vẫn nên giúp nàng.
Huống chi mọi chuyện là do Bắc Ảnh Cúc Hoa tự làm tự chịu, không trách được ai!
Mọi người cũng sửng sốt, không ngờ lão tổ tông lại thiên vị rõ ràng như vậy, thậm chí còn không chịu tìm một cái cớ cho thuyết phục nữa.
"A!"
Ngay cả Bắc Ảnh Cúc Hoa đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất vẫn nghe rõ từng lời lão tổ tông nói.
Nàng vốn tưởng rằng dựa vào thân phận con cháu của mình ở Bắc Ảnh thế gia cũng có thể đè ép nàng ta, ai ngờ nữ nhân bị nàng coi khinh lại xoay người trở thành nữ nhi của Bắc Ảnh Thần trong chớp mắt, có thân phận ngang hàng với nàng.
Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, nhưng ngay cả người nắm quyền tối cao nhất của Bắc Ảnh thế gia cũng đều đứng về phía nàng...
Người luôn cao ngạo như Bắc Ảnh Cúc Hoa sao có thể chịu nổi?
Nghĩ đến nỗi sỉ nhục và lời lão tộc trưởng nói, Bắc Ảnh Cúc Hoa bất giác phì cười rồi phun một ngụm máu ra, dienxdafnleequysdoon tay chậm rãi rũ xuống mặt đất, mà hơi thở mỏng manh ở mũi cũng dần dần biến mất...
"Cúc Hoa!" Bắc Ảnh Phàm ngửa đầu hét lớn một tiếng, đôi mắt đen nhánh dần dần đỏ ửng như máu, tức giận gào lên: "Tiện nhân đáng chết, ngươi dám giết cháu gái ta, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu"
Lúc này hắn không cần biết Bắc Ảnh Thần hay lão tổ tông gì cả, hắn chỉ muốn giết nữ nhân đáng chết này!
"Tiểu Ly nhi, cẩn thận!"
Bắc Ảnh Thần biến sắc, kích động bảo vệ Dạ Nhược Ly ở sau người, lúc hắn định ra tay thì trước ngực Dạ Nhược Ly chợt có một luồng sáng vàng xuất hiện, trong phút chốc Thập Khôi Lỗi uy phong lẫm lượt vây xung quanh Bắc Ảnh Phàm.
Mọi người kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, với thực lực của bọn họ thì tất nhiên cũng nhận ra Thập Khôi Lỗi này có cấp bậc Thần Hoàng.
Đại trưởng lão chính là cường giả Thần Tôn trung cấp, chẳng lẽ nàng cho rằng chỉ dựa vào đám Khôi Lỗi Thần Hoàng này là có thể đánh bại hắn sao?
Đúng là quá tức cười, cường giả Thần Tôn không phải củ cải trắng.
Nhưng Dạ Nhược Ly cũng nhanh chóng cho bọn họ thấy mình đã sai...
Ngay khi Bắc Ảnh Phàm khinh thường đánh về phía Khôi Lỗi thì phía trước đám Khôi Lỗi đều đồng loạt xuất hiện mười thanh kiếm, hắn cũng cảm nhận được nếu tất cả đồng loạt tấn công mình thì dù không chết cũng sẽ bị thương.
Nhưng mà hiểu là một chuyện, khi đối mặt với đòn tấn công thình lình này hắn vốn không thể né tránh, chỉ có thể nghênh đón lưỡi kiếm đang lao tới.
"Ầm ầm!"
Thập Khôi Lỗi cùng tấn công khiến thân thể Bắc Ảnh Phàm không chịu nổi lui về phía sau, khóe miệng chảy máu.
"Thần khí sao?"
Bắc Ảnh Phàm nhướng mày, mắt liếc nhìn vũ khí trong tay Khôi Lỗi.
"Thập vị thần khí, không ngờ ngươi lại có được thập vị thần khí, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, nhưng mà đừng cho rằng chỉ có ngươi mới có được thần khí, lần này ta sẽ cho ngươi biết kết cục của việc đắc tội ta."
Nói xong Bắc Ảnh Phàm quyết định lấy thần khí của mình ra, nhưng mà