Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 25: Chương 25: tặng quân đan dược.




“Đúng rồi, cha dượng, con nhớ ra có chuyện chưa làm, con đi làm một chút sau đó sẽ tìm người.” Mắt xoay tròn, Dạ Nhược Ly không chờ Bắc Ảnh Thần đáp ứng đã chen lấn vào dòng người tấp nập.

Thấy vậy Bắc Ảnh Thần vươn tay muốn giữ nàng lại nhưng không kịp, Dạ Nhược Ly đã sớm mất tung tích, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Dạ Nhược Ly vừa rời đi sau đó quay người bước vào phía trong hội trường đấu giá.

Mà thôi, con gái trưởng thành ai cũng có bí mật của mình, làm phụ thân hắn nên tin tưởng nàng. Vừa thoát khỏi Bắc Ảnh Thần Dạ Nhược Ly đụng phải nam tử áo xám, bước chân dừng lại khiêu mi nhìn về phía nam tử: “Niệm Khê nói ngươi đi đón ta?”

Nam nhân áo xám dừng bước, cầm đỉnh mũ màu xám kéo xuống, ý cười đầy mặt nhìn chằm chằm vào Dạ Nhược Ly: “Có thể đoán được không hổ là Dạ tiểu thư.”

Nghe vậy, khoé môi Dạ Nhược Ly co rút, không phải rất dễ đoán sao?

“Dạ tiểu thư, Khê tiểu thư đã đợi người rất lâu.” Nam nhân áo xám võ vỗ cái mũ xám, làm động tác mời, khuôn mặt nồng đượm vui vẻ: “Xin mời đi theo ta, nàng đang ở phòng khách quý chờ người.”

Dạ Nhược Ly liền theo nam tử áo xám đi về phòng đón tiếp khách quý. Phòng khách quý này chỉ có thể là hoàng đế Hiên Viên quốc mới có thể vào ngay cả Hiên Viên Bình cũng không có tư cách, hôm nay Hiên Viên Chiến không đến chỉ sai Thái tử là Hiên Viên Triệt nên Niệm Khê mới dùng phòng khách quý chiêu đãi Dạ Nhược Ly.

Đi vào trước cửa, nam nhân áo xám đẩy cửa phòng bên trong truyền ra một âm thanh lười biếng: “Tiểu Hôi, người trở về có mang theo khách quý của ta không?”

Bên trong phòng khách quý, nữ tử như mèo tựa lưng vào ghế,cái đầu nằm lên bàn gỗ, mái tóc thật đen thật dài theo đó mà nghiêng nghiêng rơi xuống. Nữ tử này không tính là tuyệt thế giai nhân nhưng có mười phần hào hùng khí khái, còn có da màu lúa mì mạnh khoé làm cho người đối diện cảm thấy sảng khoái dễ chịu.

Trên tay nữ tử có đeo một bộ sắt lá (theo nghĩa mình dịch được là bao tay bằng sắt @@), chống đầu nhìn về phía hai người, trên chân cũng có một bộ sắt lá như vậy. Nam nhân áo xám bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi thong thả bước vào trong, đau đầu vuốt vuốt huyệt thái dương: “Khê tiểu thư không nên gọi ta là Tiểu Hôi, người quên tên ta cũng không sao, dù sao tự chính bản thân ta cũng không nhớ rõ cho nên sau này gọi ta là Áo Xám là được.

Ngửa đầu lên nhìn, Niệm Khê trừng mắt nhìn: “A Tro.”

Khoé môi thoáng run rẩy, nam tử áo xám khẽ lắc đầu thở dài, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Tuỳ ngươi a~”

Tựa hồ như biết rõ không thể thay đổi ý định của nàng vậy thì chiều nàng vậy.

“Đúng rồi, Dạ tiểu thư ta còn chưa giới thiệu.” Niệm Khê đến bên nàng vỗ vỗ vai rồi chỉ vào nam tử áo xám. Giơ tay xoa cằm: “Người này mấy người trước tiểu thư đã gặp rồi, người thấy đấy hắn rất thích màu xám từ đầu đến cuối cũng chỉ có màu xám, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chỉ mặc loại y phục có màu xám nên người có thể gọi hắn là Tiểu Hôi hoặc A Tro.

Dạ Nhược Ly đồng tình nhìn A Tro, có cái tên như vậy không trách hắn luôn có vẻ muộn phiền.

“Niệm Khê!” A Tro chặt chẽ nắm chặt nấm đấm, hiển nhiên là đã đến giới hạn của sự nhẫn nại.

“Như thế nào?” Niệm Khê nhướng lông mày, dùng giọng điệu uy hiếp đảo qua: “Ngươi có ý kiến?”

A Tro đột nhiên run lên, khuôn mặt tuấn tú vội vàng lộ vẻ nịnh hót, chân chó nói: “Không, ta sao có thể có ý kiến với tiểu thư? Khê tiểu thư người hiểu nhầm rồi, ta kính ngưỡng tiểu thư còn không kịp, cho ta một trăm lá gan ta còn không dám, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi ta phải đi chuẩn bị một chút.’

Dứt lời, trực tiếp như gió lốc hướng ra cửa trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

“Niệm Khê, những lời ta từng nói ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?” Sau khi A Tro rời đi, Dạ Nhược Ly ngồi xuống rót cho mình ly trà thổi từ từ nhiệt khí, khẽ nhấp một cái: “Thời gian nửa tháng cho dù ngươi truyền tin cho gia tộc ngươi cũng nên có tin tức hồi đáp lại rồi.”

“Ha ha, sự việc này cũng không thể giấu giếm được người.” Niệm Khê ngồi bên cạnh Dạ Nhược Ly, không hề kiêng dè cầm ly trà của Dạ Nhược Ly ngửa cổ uống cạn sau đó thả chén xuống, con mắt nhìn thật sâu vào Dạ Nhược Ly : “Ta có thể tin tưởng vào năng lực của ngươi?”

Khoé môi nhếch lên, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt trở lời: “Ta có thể đảm bảo ta sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều lợi ích.”

Niệm Khê đột nhiên cười ớn, nàng đứng người lên, nhún vai: “Nói thật cho ngươi biết, đám người bảo thủ ở Niệm ia căn bản không nghe lời ta nói, chỉ có điều ta có thể dùng danh nghĩa của mình để đầu nhập dưới tay ngươi, chỉ cần ta có thể mang lợi ích về đám lão già kia tuyệt đối sẽ không nói lời nhảm nhí nữa,”

Nói đến đây, Niệm Khe chợt dừng lại, thần sắc ngưng trọng: “Cho nên, Dạ Nhược Ly, ta nguyện tin tưởng ngươi, cũng nguyện làm việc cho ngươi, ta tin tưởng một viên đan dược kia khi đấu giá có thể mang lại cho ta không ít lợi.”

“Đa tạ sự tín nhiệm của ngươi.”

Dạ Nhược Ly cũng đứng lên, trên mặt nở nụ cười động lòng, duỗi bàn tay ra. Ngắm nhìn bàn tay của nàng, Niệm Khê tự nhiên cũng cười, nắm nhẹ lấy tay Dạ Nhược Ly, hai tay nắm chặt nội tâm đạt được hiệp nghị.

“Cảm tạ chư vị đường xá xa xôi đã đến tham sự buổi đấu giá hôm nay…”

Dưới lầu âm thanh A Tro truyền tới, Dạ Nhược Ly buông tay, nhìn về phía dưới khi thấy A Tro đứng trên chỗ đấu giá viên (giống MC) mới hiểu được vì sao hắn luôn có dáng vẻ tươi cười thì ra hắn là đấu giá viên, nụ cười kia hoàn toàn là do luyện tập mà thành.

“Chắc hẳn chư vị đều biết, phòng đấu giá hôm nay đấu giá là những vật phẩm đồng dạng…”

Nghe nói như thế, cả hội đấu giá ồn ào trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn nam nhân áo xám.

“Mọi người chắc còn nhớ, năm năm trước gia tộc Nam Cung luyện được đan dược tấn cấp cho võ giả? Hôm nay chúng ta đấu giá cũng là một viên đan dược như thế, nhưng điều khác biệt chính là đan dược của gia tộc Nam Cung chỉ có thể đột phá một cấp còn viên đan dược này lại có thể đột phá được hai cấp không phân biệt cấp bậc hay nói cách khác cho dù là võ sư hay thiên võ sư đều có thể tấn chức, vì vậy ta khuyên các vị, nếu lấy được viên đan dược này nên để dành cho ngày sau, đợi sau này đạt được hạng thượng đẳng mới dùng, dù sao đột phá càng về sau càng khó khăn.”

“Vù!”

Nghe A Tro nói xong, mọi người bắt đầu nhao nhao ầm ĩ, hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm vào bình sứ trên tay A Tro.

“Bản thái tử ra giá trăm lượng hoàng kim.” Bên trong phòng, một nam tử tướng mạo anh tuấn thèm thuồng nhìn chăm chú lên bàn đấu giá, nếu hắn có được viên thuốc này, vị trí thái tử nhất định sẽ không bị lung lay.

“Ha ha,” một tiếng cười trầm thấp từ lô bên cạnh truyền qua: “Hoàng chất, ngươi quá mức keo kiệt rồi, chỉ có trăm lượng hoàng kim sao? Bổn vương ra ngàn lượng hoàng kim.”

“Hoàng thúc, chẳng lẽ người muốn tranh đoạt cùng chất nhi hay sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt trầm xuống nghiêm nghị hỏi.

“Người tài ba biết được, hoàng chất có bản lĩnh có thể tự mình tranh đoạt.” Hiên Viên Bình cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến thân phận thái tử của đối phương.

“Một vạn lượng hoàng kim!”

Ngay lúc hai người đấu võ mồm, rạp đối diện truyền đến mọt giọng nói, vừa mới bắt đầu đã nâng giá cao như vậy, một số người ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Dạ Nhược Ly nghe ra âm thanh của Bắc Ảnh Thần, tựa hồ như nhớ ra chuyện gì đó. Lấy ra ba viên thuốc trong nhẫn Huyền Linh đưa tới trước mặt Niệm Khê: “Ngươi giúp ta đưa mấy viên đan dược này cho cha dượng ta đi, trong đó có hai đan dược màu đỏ giúp phu nhân an thai, cái còn lại đưa cho hắn tăng huyền khí.

Niệm Khê run rẩy giơ tay nhận lấy, hít thở thật sâu, ngăn cản nội tâm khiếp sợ: “Nếu hắn hỏi ai đưa thì trả lời như thế nào?”

Rủ con mắt xuống, Dạ Nhược Ly vuốt vuốt chén sứ. nhàn nhạt nói: “Lần đấu giá này gặp được cố nhân…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.