Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 216: Chương 216: Tiểu Dạ nhi, ta đã trở về






Edit: susublue

"Đồ ngu!" Tống Liệt kìm nén, xem thường liếc nhìn Cổ Đan.

Nếu là lúc trước thì hắn còn cảm thấy tức giận vì những lời Cổ Đan nói, nhưng bây giờ đã gặp được Dạ Nhược Ly rồi thì chỉ cảm thấy cực kỳ nực cười, ông ta đã lớn tuổi như vậy rồi, bây giờ đột phá Siêu Thần Phẩm thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nếu biết người đứng bên cạnh ông ta chưa tới ba mươi đã đạt được thành tựu như vậy, tất nhiên hiện tại trình độ luyện đan càng mạnh hơn lúc trước rồi.

"Ngươi nói ai là đồ ngu?" Cổ Đan nắm chặt tay, hung tợn trừng mắt nhìn Tống Liệt.

"Ai trả lời thì chính là người đó, thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?"

"Ngươi..." Cổ Đan duỗi ngón tay ra chỉ vào mặt Tống Liệt, ngẹn họng thật lâu mới rặn ra được một câu: "Tống Liệt, sau khi tranh đoạt kết thúc ta sẽ khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến không?"

Cổ Đan nhíu mày, hai tay chống nạnh, cười âm hiểm, nói: "Được, thi thì thi, ai sợ ai?"

Cổ Đan nghe vậy thì lại giật mình, hình như lão gia hỏa này đã có tính toán từ trước rồi? Chẳng lẽ ông ta cũng đã đột phá Siêu Thần Phẩm rồi sao?

Không, không thể, ông biết rất rõ thiên phú của lão gia hỏa này, chỉ mới tiến vào Tuyệt Phẩm đỉnh phong không bao lâu, dienxxdafnleequydoon tuyệt đối không thể đột phá nhanh như vậy.

Cổ Đan thở phào một hơi rồi phất ống tay áo, cười lạnh nói: "Hừ, vậy chúng ta chờ xem đi, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không khóc lóc cầu xin ta, ha ha ha, chúng ta đi!"

Nói xong liền liếc mắt nhìn Tống Liệt một cái rồi dẫn theo đám người của Thần Đan phái cao ngạo bỏ đi.

Ông ta không đặt ai vào trong mắt là chuyện đương nhiên, ai kêu người ta có được thực lực này chứ?

"Phụt!" Tống Liệt nhổ nước bọt về phía Cổ Đan rồi xoa xoa quả đấm, cười gượng nhìn Dạ Nhược Ly: "Ha ha, Nhược Ly nha đầu, ngươi xem chuyện này..."

Dạ Nhược Ly liếc nhìn khuôn mặt già nua đầy ý cười của Tống Liệt rồi thản nhiên nói: "Tự mình đồng ý tỷ thí thì tự mình giải quyết đi."

"Không phải chứ?"

Nghe thấy đáp án này gương mặt Tống Liệt lạp tức suy sụp, mắt đầy uất ức: "Nhược Ly nha đầu, ngươi không cứu ta thì ta chết chắc, hu hu, ta đã một đống tuổi rồi mà bị lão già đáng chết đó sỉ nhục nhã đến chết thì phải làm sao, tiểu nha đầu, ngươi nhẫn tâm sao?"

Tống Liệt giả bộ lau nước mắt ở khóe mắt, cẩn thận thăm dò thái độ của Dạ Nhược Ly.

Thấy Tống Liệt già mà không nên nết, ba người Lỗ Lạc đồng thời lui về phía sau hai bước rồi liếc mắt nhìn ra chỗ khác giống như không hề quen lão gia hỏa này vậy.

"Ta quả thật không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng mà..." Dạ Nhược Ly dừng lại một chút rồi khóe miệng thoáng xuất hiện một nụ cười lạnh: "Ông ta không nên đề cập đến ta, cho nên những lời nói ban đầu ta cũng rất khó chịu, mà ta đã khó chịu thì ngại gì đồng ý cuộc tỷ thí này? Ta sẽ cho lão già đó hiểu cái gì là Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên[1]!"

[1] Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dầy có móng tay nhọn”.

"Tiểu nha đầu, ngươi đồng ý rồi sao?"

Gương mặt Tống Liệt đầy vẻ vui mừng, lúc này ông ta như ăn được mật ngọt vậy.

Ha ha, rốt cuộc lần này có thể khiến cho lão già kia cúi đầu được rồi, hừ, xem thử sau này còn dám coi khinh Liên Minh luyện đan không!

"Nhược Ly tỷ tỷ!"

Một giọng nói thích thú vang lên, lúc Dạ Nhược Ly quay đầu lại thì liền nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ, khuôn mặt hắn còn chưa hết non nớt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy êm dịu và thoải mái.

"Tịch Dương, ngươi cũng tới rồi."

Dạ Nhược Ly nhẹ mỉm cười, duỗi tay xoa đầu Mạc Tịch Dương.

"Bởi vì Nhược Ly tỷ tỷ ở chỗ này cho nên ta mới..." Mạc Tịch Dương nhìn trộm gương mặt tuyệt mỹ của Dạ Nhược Ly, trên mặt hắn thoáng ửng hồng.

Đột nhiên Dạ Nhược Ly nghĩ lại lần đầu tiên gặp Mạc Tịch Dương.

Cũng may cuối cùng tính cách tiểu tử này không kỳ quặc như vậy.

"Nhược Ly tỷ tỷ, tỷ yên tâm tỷ thí đi, ta sẽ đứng đây cổ vũ cho tỷ."

Mạc Tịch Dương giơ quả đấm lên, trên mặt đầy ý cười xán lạn.

Dạ Nhược Ly nhẹ mỉm cười rồi cũng không nhiều lời, nhưng nàng không hề chú ý lúc nàng ngẩng đầu lên thì nụ cười trên môi Mạc Tịch Dương có hàm ý không rõ.

"Là của tộc Cổ Đồ Đằng, rốt cụ Cổ Đồ Đằng cũng tới..."

"Nghe nói Phong Vực tìm được người thừa kế ở tộc Cổ Đồ Đằng, điều này là thật sao?"

"Đương nhiên là thật, nghe nói lần này hắn cũng tới..."

Bên tai vang lên những tiếng nghị luận khiến Dạ Nhược Ly nhíu lông mày lại, lúc nhìn theo ánh mắt mọi người thì liền nhìn thấy một đám người mặc y phục xanh chậm rãi đi về phía quảng trường.

Nhóm người này mặc áo choàng xanh, tay cầm loan đao[2], đầy khí phách cường hãn.

[2] loại đao giống mã tấu.

Nhưng điều thu hút ánh mắt của Dạ Nhược Ly là nam tử đi giữa bọn họ...

"Thanh Ca?"

Y Thanh Ca? Sao hắn lại ở trong tộc Cổ Đồ Đằng? Hơn nữa hình như khí tức trên người hắn cường đại hơn lúc trước.

Xem ra những năm nay hắn cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.

Y Thanh Ca cũng phát hiện ra nàng đang nhìn chằm chằm mình nên chậm rãi liếc mắt qua, đôi mắt màu xanh biếc nhìn Dạ Nhược Ly, trên gương mặt trắng nõn tuấn mỹ có ý cười nhẹ.

Nhưng hắn cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi theo bọn họ ra khỏi tầm mắt của nàng...

"Tống Minh Chủ, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Ngươi muốn hỏi về tiểu tử của Cổ Đồ Đằng đúng không?" Tống Liệt liếc nhìn Y Thanh Ca rồi vuốt râu trắng nói: "Nghe nói trên lưng hắn có đồ án của tộc Cổ Đồ Đằng, na cái đồ án này đại biểu cho quyền lực tối cao của bộ tộc đó, mà những năm gần đây Cổ Đồ Đằng vẫn luôn đi tìm người có đồ án này, thế nào, ngươi quen tiểu tử đó sao?"

Dạ Nhược Ly vuốt cằm rồi lâm vào trầm tư.

Lúc trước nàng cảm thấy đồ án sau lưng Y Thanh Ca rất quen, bây giờ mới nhớ lại kiếp trước mình đã từng gặp qua đồ án này rồi, bởi vì lúc ấy chỉ nhìn thoáng qua thôi nên cũng không nhớ kỹ.

Đám người Lỗ Lạc nhìn nhau, đương nhiên bọn họ biết rõ quan hệ giữa Dạ Nhược Ly và Y Thanh Ca.

"Bây giờ thế lực siêu cường đại mới thành lập của đại lục Thần Chi, Thánh Dạ môn còn chưa đến."

Khâu Lân than thở, chờ bọn họ đến đủ thì Tế hội sẽ mở màn, Thần Môn thành có thể lấy được đầy đủ lệnh bài hay không thì phải dựa vào nỗ lực của mọi người.

"Thánh Dạ môn?"

Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại: " Thánh Dạ môn là thế lực gì?"

"Nghe nói Thánh Dạ môn chỉ mới nổi dậy trong mười mấy năm ngắn ngủi thôi nhưng lại có được thực lực vượt trội khiến người đời kinh sợ, dù thực lực Môn chủ của Thánh Dạ môn chỉ là Thần Tôn cao cấp, không bằng các môn phái khác nhưng lại vẫn có tư cách tham gia."

Nói đến đây Khâu Lân dừng lại một chút rồi nhỏ giọng than thở, tiếp tục nói: "Có vài chuyện ta chỉ nghe nói mà thôi, theo như lời người dân ở đại lục Thần Chi nói thì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.