Phó Thư Bảo cười nói:
- Vậy ngươi dẫn quân đội tới nông trường trợ giúp đi.
Tại nông trường có Tú Lý, còn có Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã dẫn người tới đó không thể nghi ngờ chính là an toàn nhất.
- Vậy còn ngươi?
Chi Ni Nhã đột nhiên hỏi.
- Ta? Đồ Thổ đêm nay phát động tổng tiến công, lúc này e rằng hắn đang ở Hậu Thổ Thành chờ tin chiến thắng, có qua có lại mới toại lòng nhau, ta muốn tự mình truyền tin chiến thắng cho hắn.
Phó Thư Bảo thản nhiên nói.
- Cái gì? Bảo ca muốn đi Hậu Thổ Thành?
Chi Ni Nhã giật mình nói:
- Ngươi hãy cẩn thận một chút.
Phó Thư Bảo đột nhiên thả người nhảy xuống tường thành, trực tiếp chạy về phía Hậu Thổ Thành.
Lúc này, ba nghìn kỵ binh khí thế dào dạt đã triệt để tiêu thất ý chí chiến đấu, tháo chạy tán loạn. Tiểu Thanh toàn thân đẫm máu hưng phấn chém giết, phàm nơi nào nàng đi qua, trên mặt đất liền nhiễm đầy máu tươi, mỗi gã kỵ binh không cụt tay thì đứt chân...
Tiểu Thanh cố nhiên không thể giết toàn bộ kỵ binh bỏ trốn, thế nhưng, nếu muốn thoát khỏi đôi cánh lực lượng của nàng, tuyệt đối cần phải có vận khí.
o0o
Trên bầu trời đêm u ám, Hậu Thổ Thành như một con cự thú ngủ say nằm trên mặt đất. Thỉnh thoảng có một đội thành vệ quân cầm đèn đuốc trong tay đi ngang qua tường thành, còn trong thành chỉ có mấy ngọn đèn chiếu sáng. Tối nay Hậu Thổ Thành có vẻ an tĩnh khác thường.
Lặng yên không tiếng động, bí mật di chuyển dưới tường thành, đợi thành vệ quân tuần tra trên tường thành đi qua, Phó Thư Bảo mới dùng móc câu móc vào kẽ hở trên tường thành, bước từng bước leo lên tường thành. Sau khi nằm tại lỗ châu mai trên tường thành quan sát động tĩnh trong thành một chút, Phó Thư Bảo mới nhảy xuống tường thành, trực tiếp đi đến phủ Thành Chủ.
Tuy rằng từ trước tới nay chưa từng tới Hậu Thổ Thành, nhưng dựa theo bản địa đồ Phương Tín phác họa, Phó Thư Bảo hiểu rõ Hậu Thổ Thành tuyệt không thua kém người sinh trưởng tại Hậu Thổ Thành.
Căn cứ theo tiêu chí kiến trúc mà phán đoán vị trí, Phó Thư Bảo không mất quá nhiều thời gian để tìm được phủ Thành Chủ mà Đồ Thổ ở. Xúi dục toàn bộ đoàn đạo tặc Thiên Sư, một bộ phận thành vệ quân cũng tham gia chiến đấu tại Hạp Cốc Quan, tối nay là thời điểm Hậu Thổ Thành phòng bị cực kỳ lỏng lẻo. Điểm này, phủ Thành Chủ của Đồ Thổ cũng giống vậy.
Từ xa đã thấy đám thị vệ đeo chiến đao đứng trước cửa lớn. Trên cọc đá ngoài cửa buộc vài con tuấn mã cường tráng, không cần bàn cãi, đây chính là phương tiện chuẩn bị truyền lệnh ra bên ngoài.
Thu hồi tầm mắt, Phó Thư Bảo tránh né nơi mấy gã thị vệ có thể quan sát, men theo tường thành chạy tới cửa sau. Áp tai sát vào tường thành, cẩn thận lắng nghe một chút động tĩnh, sau khi xác định không có người Phó Thư Bảo mới nhảy lên tường, đi đến hậu viện phủ Thành Chủ.
Đồ Thổ thực sự là người vô cùng thích hưởng thụ, trong hậu viện tràn đầy các loại kỳ hoa dị thảo và thực vật quý hiếm. Trong đó bố trí chòi nghỉ mát rất đặc biệt cùng với hồ nước, giả sơn, tạo lên cảnh sắc vô cùng đặc đáo.
Men theo đường nhỏ dải đá nhỏ, Phó Thư Bảo bí mật đi đến căn phòng phát ra ánh sáng. Tuy rằng tìm được phủ Thành Chủ của Đồ Thổ, bí ẩn tiến nhập thành công, nhưng mảnh đình viện rộng lớn như vậy, tổng cộng không dưới hai trăm gian phòng, muốn tìm ra Đồ Thổ thực sự là chuyện vô cùng phiền toái.
Có ánh sáng, nghĩa là có người.
Tới gần chỗ ngọn đèn dầu, Phó Thư Bảo lại phát hiện đây chỉ là phòng bếp. Mấy gã đầu bếp đang bận rộn làm việc. Một gã nam tử mặc quần áo có chút chỉnh tề răn dậy mấy nữ nô vì mệt mỏi mà lười biếng. Nam tử này niên kỷ khoảng chừng năm mươi, toàn thân béo mập.
- Đám nữ nô chết tiệt, biết ngày mai là ngày gì không? Đó là ngày lành thành chủ đại nhân ăn mừng đánh hạ Hạp Cốc Quan, đến lúc đó người từ chiến trường trở về không có đồ ăn ngon, các ngươi phải chịu đòn!
Nghe khẩu khí của hắn dường như chính là quản gia tại phủ Thành Chủ, nếu hắn đã là quản gia, vậy hắn nhất định biết bây giờ Đồ Thổ đang ở đâu. Trong lòng vừa nghĩ, Phó Thư Bảo đã có một chủ ý. Ngay lập tức, hắn bí mật đi đến gian phong không có đèn dầu chiếu sáng.
Sau hồi lâu, Phó Thư Bảo mới từ gian phòng đó chuồn ra, trang phục trên người hắn không còn là trang phục khi trước, mà là bộ trang phục cũ nát của người hầu, trên đầu còn đội khăn vải che khuất cái trán. Nếu như không nhìn kỹ, ngay cả người quen thoáng liếc nhìn cũng khó có thể nhận ra hắn.
Khiêng một bó củi, Phó Thư Bảo hiên ngang đi về phía phòng bếp. Gã tổng quản đứng trước cửa răn dạy nữ nô liếc nhìn Phó Thư Bảo, nhưng không thèm để ý tới hắn, lại tiếp tục răn dạy mấy nữ nô.
Buông bó củi xuống, Phó Thư Bảo trực tiếp đến gần gã tổng quản:
- Tổng quản đại nhân, thị vệ bên cạnh thành chủ đại nhân ở bên kia tình cờ gặp ta, kêu ta chuyển lời tới ngươi, thành chủ có chuyện quan trọng muốn gặp người ngay lập tức.
- Ách?
Tổng quản có chút sửng sốt nói:
- Đã muộn thế này, thành chủ có chuyện quan trọng phải nhắn nhủ sao?
Phó Thư Bảo nói:
- Tiểu nhân cũng không biết, ta chỉ chuyển lời của gã thị vệ kia mà thôi.
- Mấy người các ngươi không được lười biếng, khẩn trương làm việc, ta sẽ quay lại ngay, nếu như lại thấy các ngươi lười biếng, ta sẽ đánh các ngươi!
Lưu lại một câu, gã tổng quản kia xoay người rời đi.
- Hắc huynh đệ, tại sao ta thấy ngươi rất lạ mặt?
Một gã đầu bếp đang thái thịt đột nhiên hỏi.
Phó Thư Bảo cười cười:
- Ta mới tới, được rồi, gã thị vệ kia còn phân phó cho ta chút việc, ta đi trước.
Nói xong hắn cũng ra khỏi cửa.
Gã đầu bếp này thì thào một câu gì đó, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, nhìn Phó Thư Bảo ra khỏi cửa, lại vùi đầu thái thịt.
Vừa ra khỏi cửa Phó Thư Bảo liền bước nhanh về phương hướng gã tổng quan kia đi đến. Vừa may, hắn chỉ mới nói với gã đầu bếp kia hai câu, vì vậy gã tổng quản còn chưa có đi xa, liếc mắt là có thể thấy hình bóng hắn.
Một đường theo sau, gặp phải thị vệ tuần tra Phó Thư Bảo liền ẩn núp, nhưng thủy chung vẫn duy trì khoảng cách nhất định với gã tổng quản kia, không lúc nào để mất mục tiêu.
Từ hậu viện đi ra, lại là tràn đầy phòng ốc tinh xảo. Đi qua hành lang, gã tổng quản kia đã đi đến một căn phòng mỹ lệ phía trước, ở nơi đó, mấy gã thị vệ giống như cột sắt đứng trước cửa. Trong phòng đèn thắp sáng trưng, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu khóc thảm thiết và rên rỉ của nữ tử truyền ra, trong đó còn xen lẫn tiếng cười của nam nhân tràn ngập ý tứ biến thái.
Tám chín phần đó là nơi ở của Đồ Thổ, mà tiếng cười của nam nhân khiến người ta buồn nôn hơn phân nửa là từ bản thân Đồ Thổ phát ra.
Mắt thấy gã tổng quan theo chỗ ngoặt đi vào tầm mắt mấy gã thị vệ, Phó Thư Bảo đột nhiên lẻn tới phía sau hắn, xuất thủ đánh một chưởng vào cổ hắn. Thanh âm rắc rắc vang lên, cái đầu gã tổng quản kia nhất thời vô lực gục xuống, ngay lập tức toàn thân ngã xuống đất.
- Chỉ dựa vào thái độ của ngươi đối với kẻ dưới, ngươi thường ngày khẳng định là một tên ác đồ vẽ đường cho hươu chạy, giữ ngươi lại rõ ràng dư thừa.
Phó Thư Bảo ôm lấy thi thể hắn, ném vào lùm cây bên cạnh hành lang. Đây không phải nơi cất giấu thi thể lý tưởng, tới khi trời sáng rất dễ bị người phát hiện, thế nhưng, hắn vẻn vẹn chỉ cần khoảng thời gian đêm nay mà thôi.
Giải quyết gã tổng quản xui xẻo xong, Phó Thư Bảo nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, lập tức ghé mắt vào chỗ hổng trên mái hiên. Trên cao nhìn xuống, tỉ mỉ tìm kiếm vị trí Đồ Thổ.