Nằm trong một gian phòng phòng ngủ lớn được trang trí xa hoa thoáng
đạt trong Thiên Thánh cung, đây chính là địa phương Phó Thư Bảo bị Long
Ngọc Nhất cùng Long Ngọc Nhị mang tới, sau khi phân phó chi tiết hành
động, tỉ mỉ xong, bất quá chỉ đều là như thế nào sử dụng nhan sắc, dụ dỗ Luyện Thánh Y cùng chiếm được niềm vui của hắn mà thôi. Mà Phó Thư Bảo
lại chẳng muốn chú tâm tới loại sự tình này, A Long hắn luyện chế ra mục đích nguyên bản chính là khiến Luyện Thánh Y rơi vào bể tình, dắt mũi
hắn mà sáng tạo ra cơ hội giải cứu Ngư Nhân tộc.
Đó là sứ mạng của A Long, với tư cách là sứ mạng một cái luyện nô phải đi chấp hành.
Bất quá, thời gian này Phó Thư Bảo tựa hồ sống cũng không khá giả cho lắm.
Ngay tại lúc hắn muốn nghĩ nhân cơ hội đêm tối dùng lực lượng phân thân
dò xét Thiên Thánh cung một chút thì một đám cung nữ ăn mặc lộ liễu từ
từ đi vào.
Cách ăn mặc của các nàng có bao nhiêu "mát mẻ"? Chỉ
với một tầng lụa mỏng, dưới ánh đèn chiếu rọi, tầng lụa mỏng kia không
cách nào che đậy được bất kỳ địa phương nào. Bộ ngực, kiều đồn cùng một
chỗ nhộn nhạo lên, đủ khiến người khác phải miệng đắng lưỡi khô, hỏa
diễm phần tâm.
Đây là cái tình huống gì đây này?
Ánh mắt
tham lam lướt qua cơ thể đám cung nữ, tâm Phó Thư Bảo đột nhiên run lên, bên trong đám cung nữ có một tiểu cung nữ tư sắc xuất chúng, rõ ràng
còn có một tia Long tộc khí tức nhàn nhạt khó có thể phát hiện.
Đây chính là khí tức chỉ có Long tộc mới có, điều này làm hắn thông suốt, hắn thầm nghĩ trong lòng.
"Nguyên lai là muốn thăm dò ta thêm một bước, động cơ có thể lý giải, nhưng mà loại phương thức này... thực sự là khôi hài."
Một đoàn cung nữ mặc lụa mỏng oanh oanh yến yến, bộ dáng xinh đẹp mỹ miều
đi vào. Trận thế như thế, chỉ cần là nam nhân ý chí hơi chút bạc nhược
yếu kém, chỉ sợ ngay cả tên tuổi số nhà cũng đều vui tới quên mất rồi,
mà cảm thụ của Phó Thư Bảo cũng như những nam nhân bình thường. Những
cung nữ xinh đẹp kia đều có tư sắc, yến mập tước gầy, hoặc thanh lệ hoặc thoát tục, hoặc thành thục đầy đặn hoặc là gợi cảm xinh đẹp, đều là mỹ
nhân không ai giống ai, mỗi người một vẻ đều treo lên mặt nụ cười dụ dỗ
hắn tới nhấm nháp, ăn như gió cuốn. Thế nhưng mà, ngay tại lúc hắn ngửi
được một tia Long tộc khí tức kia hắn lập tức cải biến bộ dáng. Trước
cái đẹp trước mắt, không còn phải như Trư ca chảy nước miếng mà như lão
tăng nhập định, bộ dáng trang nghiêm tú mục.
- Các ngươi làm gì?
Chỉnh lại dáng người, chỉ vào đám cung nữ đang đi tới, Phó Thư Bảo đột nhiên nổi giận nói.
Những cung nữ kia thật không ngờ đối phương sẽ có loại phản ứng này, lập tức sững sờ tại chỗ.
- Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Ai cho các ngươi đi vào? Đều đi ra ngoài cho ta, nếu không, ta liền trở mặt!
Phó Thư Bảo cố gắng nặn ra bộ dáng hung ác, ép cho đám cung nữ kia phải rời khỏi gian phòng. Loại chuyện này, đối với loại người như hắn mà nói,
tương đối là trái với lương tâm.
Bất quá, trong đám cung nữ này lại còn một Long Ngọc Nhị tiềm phục, như vậy còn có biện pháp khác gì đây này?
Nàng đã làm ra hành động thăm dò như vậy, vậy thì cứ mặc sức ngựa phóng đi, tuy nhiên loại cảm thụ này thật là...
- Hì hì, vị ca ca này, chúng ta phụng mệnh Long Ngọc Nhị quân đoàn trưởng tới đây hầu hạ Phú công tử nha, đêm nay nha, chàng tuyệt không nên
khách khí với chúng ta, muốn làm cái gì liền làm cái đó!
Một cái
thanh âm mềm mại, một cung nữ dáng người cao gầy đi ra. Thân hình của
hàng so với những cung nữ khác phải cao hơn một chút, phần ngực cùng
vòng ba so với những cung nữ khác càng thêm đầy đặn ba phần, đặc biệt là khí chất rất khiêu khích người khác nhưng lại có rất nhiều điểm trái
ngược. Có lộ ra đặc biệt cao quý cùng tôn quý, tuy rằng nàng đã đem nó
che dấu đi nhưng mà thực chất bên trong lại không cách nào cải biến
được.
Phó Thư Bảo liên tục khoát tay, trên mặt cũng lộ ra thần sắc chán ghét, nói.
- Ta là người rất ghét nữ nhân, các ngươi nhanh ly khai khỏi nơi này mau!
Lời như vậy lại càng trái với lương tâm, trên thực tế hắn ước gì những cung nữ xinh đẹp này toàn bộ lên một lượt.
Ngoài miệng nói vậy, Long Ngọc Nhị cũng không hoàn toàn tin tưởng, nàng vẫn
như trước, cười nói đi tới bên người Phó Thư Bảo, một tay không an phận
mà khoát lên vai Phó Thư Bảo.
- Ngươi muốn làm gì?
Phó Thư Bảo cố gắng khống chế lấy thân thể của mình, khống chế cái bộ vị dễ
dàng xúc động nhất kia. Hiện tại, hắn muốn làm được điểm này cũng không
phải là khó, nhưng mà cảm thụ trong lòng lại là vạn phần khó chịu. Nói
cách khác, đây chính là một bên đầy rẫy tình cảm mãnh liệt như lửa, một
bên lại không ngừng xối nước lạnh dập tắt hỏa diễm trong lòng.
Tay Long Ngọc Nhị bỗng nhiên trượt xuống, vừa chậm rãi lướt qua ngực của Phó Thư Bảo, vừa nói.
- Ta cũng không tin chàng không thích nữ nhân, chàng không nên nói lời trái lương tâm đi à nha!?
Bàn tay mềm mại kia bắt đầu lướt quanh bộ ngực, mang đến cảm giác ma sát,
nhưng rồi lại trong nháy mắt liền mãnh liệt kéo xuống, nắm lấy cái thứ
giữa hai chân hắn.
Cảm tình của Long tộc cùng nhân loại không
hoàn toàn giống nhau, trong ánh mắt của nhân loại, động tác của Long
Ngọc Nhị không thể nghi ngờ chính là ngả ngớn hạ lưu, nhưng mà dưới góc
độ của Long tộc, góc độ của Long Ngọc Nhi, động tác của nàng chỉ vì muốn chứng minh một việc, ngoài ra, không còn ý gì khác.
Địa phương
mẫn cảm nhất cũng trọng yếu nhất của nam nhân sống sờ sờ bị chụp lấy,
thân thể Phó Thư Bảo lập tức cứng đờ, cảm giác điện giật tê tê truyền
đến, não bộ của hắn thiếu chút nữa tạo phản rồi. Nếu thứ kia liền cứng
ngắc lên trong tay Long Ngọc Nhị, như vậy, lời nói hắn không thích nữ
nhân đã hoàn toàn sụp đổ, như vậy còn chơi cái trò gì được nữa đây?
Cảm giác thứ "nam tính" trên tay mềm mũn, Long Ngọc Nhị liền không còn tiếp tục hoài nghi, nhẹ nhàng gắt một cái.
- Đồ nhân yêu, ngay cả ta vuốt ve mà không thể có được phản ứng của nam nhân bình thường, thật sự là đáng thương a... biến thái!
- Vị cô nương này, thỉnh ngươi tự trọng, Phú Đại Quý ta tuy rằng bị các
ngươi bắt nhốt nhưng mà nhân cách cùng tôn nghiêm lại không thể để cho
ngươi vũ nhục! Các ngươi nếu không tự trọng, coi chừng ta không khách
khí!
Phó Thư Bảo ngoài miệng cương ngạng nhưng trong lòng lại kêu khổ không thôi. Bàn tay nhỏ bé của Long Ngọc Nhị kia nửa nắm nửa hở cái bộ vị kia, cảm giác chả khác gì điện giật là bao, bộ vị linh mẫn kia
theo đó khó mà chi trì kháng cự lại Long Ngọc Nhị được bao lâu cả. Bất
quá, chỉ với điểm kỹ xảo vuốt ve hai ba cái này mà nói, bộ vị nam tính
kia của hắn sẽ như trâu đực tức giận, bắt đầu lỗ mãng... tràn ngập lòng
bàn tay của nàng là không thành vấn đề, thậm chí còn là nghịch ngợm mà
bật lên vài cái...
Cũng may, Long Ngọc Nhị vì phán đoán sai lầm,
sau vài cái miết miết, phát hiện không có phản ứng gì liền buông tay ra, cảm giác tê tê theo đó biến mất, Phó Thư Bảo lúc này mới âm thầm thở
dài một hơi.
- Chúng tỷ muội, chúng ta trở về, người này thật sự là không hiểu phong tình a!
Long Ngọc Nhị cười một tiếng yếu ớt, hướng Phó Thư Bảo quăng tới một cái ánh mắt xem thường xong liền lập tức quay người ly khai. Sau lưng nàng, một đoàn cung nữ liên tục bước nhẹ nhàng, lại oanh oanh yến yến mà rời đi.
Ánh mắt của các nàng, còn có lời nói, bên trong không khó phát hiện ra
thành phần khinh bỉ.
Với tư cách là nam nhân, không thể thể hiện
được hùng tính (tính đực) trên người nữ nhân, không thể chinh phục nữ
nhân, như vậy còn gì tư cách coi là nam nhân đây?
Cửa phòng đóng
lai, Phó Thư Bảo lúc này mới thổi hơi vào hai tay, hung hăng mà vỗ vỗ
thứ giữa hai chân kia. Ngay một khắc Long Ngọc Nhị buông tay, nó đã như
lò xo mà bật lên, cũng may là hắn kịp thời nén lại mới không để cho Long Ngọc Nhị phát hiện ra trò hề của nó.
"Mẹ nó, lần này bỏ qua cho
ngươi, rõ ràng dám ở trước mặt lão tử chơi chiêu này, chờ coi, đợi ta
cứu Ngư Nhân tộc ra xong, lão tử liền tự mình tới thu thập các ngươi!"
Phó Thư Bảo trong lòng thầm nói, nhưng mà khóe miệng của hắn lại hiện lên
một vòng cười khổ nhàn nhạt. Một đại nam nhân, bị một nữ tử Long tộc dẫn theo một đám mỹ nữ hí lộng, khẩu oán khí này, sao có thể nuốt vào được
đây?
Sau khi "an ủi" bộ vị mẫn cảm kia xong, Phó Thư Bảo nằm chết dí trên giường đắp chăn, hai mắt nhắm lại, làm một bộ thiếp đi, mà lực
lượng phân thân của hắn lại xuất hiện gầm giường.
Che đậy hết
thảy khí tức trên người, thậm chí là một tia năng lượng chấn động, linh
năng. Lực lượng phân thân đột nhiên được ngưng tụ ra kỳ thật chả khác gì là một đoàn không khí hư vô, không cách nào có thể nhìn thấy cùng phát
hiện được.
Lực lượng phân thân thoáng dừng lại trong phòng một
chút, cảm ứng bốn phía một chút rồi mới đi tới một vách tường, trực tiếp xuyên ra ngoài.
Xuyên tường mà ra, vách tường ngay cả tro bụi cũng không có rớt xuống.
Hành lang một mảnh yên lặng, đái đao thị vệ như cọc gỗ đứng ở hai bên hành
lang. Những đái đao thị vệ đứng ở gian phòng của hắn không ai không đạt
tới Vĩnh Hằng chi lực cảnh giới, nhưng mà bọn hắn không ai có thể phát
hiện ra sự tồn tại của lực lương phân thân.
Dán sát mặt đất mà
bắt đầu chậm rãi lướt đi, ngay cả một hạt tro bụi cũng không có mang
theo thì đừng nói tới gió do chuyển động mà sinh ra. Nhìn đám đái đao
thị vệ nguyên một đám biểu lộ nghiêm túc cùng trang trọng, Phó Thư Bảo
trong lòng thầm đắc ý một hồi, "oán khí" lúc trước với Long Ngọc Nhị
theo đó mà biến mất không ít.
Một đường lướt đi, Phó Thư Bảo phát hiện ra không ít cao cấp lực sĩ ẩn trong bóng tối, bọn hắn tự cho là
chỗ mình ẩn nấp không thể bị phát hiện, bao vây lấy Thiên Thánh cung
nhưng thật ra lại không biết có một thứ vô hình cơ hồ dán sát mũi chân
bọn hắn mà lướt qua.
Bằng vào những tình huống nắm giữ được lúc
ban ngày, Phó Thư Bảo rất nhanh liền tìm đến Thiên Thánh điện. Không một tiếng động, không một thị vệ tồn tại nhưng Phó Thư Bảo lại thông qua
tinh thần liên hệ với lực lượng phân thân lại phát hiện ra được hai tên
Đại Vô Vũ Trụ chi lực cường giả ẩn trong bóng tối, thủ vệ lấy tòa đại
điện tượng trưng cho quyền lực trung tâm của quốc gia này.
Tẩm
cung của Đại Thanh THiên vương ở ngay phía sau Thiên Thánh cung, bất quá chỉ cách mấy chục bước, cho nên, phạm vi thủ vệ của hai tên Đại Vô Vũ
Trụ chi lực kia tự nhiên là kể cả tẩm cung của Đại Thiên Thanh vương
rồi.
"Các ngươi cứ trốn ở đó đi, ta không thèm chơi với các ngươi nữa..."
Trong nội tâm Phó Thư Bảo chợt sinh ra một tia cảm giác trêu tức, lại để cho
lực lượng phân thân lướt qua địa phương ban ngày có chút hoài nghi.
Lúc ban ngày, tại thời điểm quỳ trên sàn nhà, Phó Thư Bảo đã hoài nghi dưới chân hắn có một cái thông đạo. Lúc ấy, trong lòng hắn cũng cảm giác
thấy rất kỳ quái nhưng căn bản không có thời gian, cơ hội đi dò xét một
chút. Thời gian ngủ nghỉ, đúng là cơ hội dò xét tốt nhất.
Quỳ
trên mặt đất, có thể cảm ứng được tình huống bên dưới mặt đất, cái này ở trong mắt người thường có lẽ khó mà lý giải được, nhưng mà đối với lực
sĩ trong tay nắm giữ Thổ chi nguyên tố lạc ấn như hắn mà nói lại là sự
tình phi thường đơn giản. Đại địa có rất nhiều tình huống, nếu như bên
dưới mặt đất có khoảng trống, Thổ chi nguyên tố lạc ấn nhất định sẽ xuất hiện dị trạng, giống như người bình thường dùng mắt xem xét y phục của
mình, nào muốn nhìn thấy y phục của mình bị cắt xuống một khối, chính là loại đạo lý này.
Xác định phương vị, lực lượng phân thân không chần chờ, lặng yên không một tiếng động mà tiềm nhập vào trong lòng đất.