Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 216: Chương 216: Mây đen che trăng sáng




Kim Dịch cười ha hả nói:

- Ngươi dùng một thứ không thể xác định để ta phát tín hiệu cho người của Thanh Dật Vương Tước ra tay, con mẹ nó chứ, não ngươi có vấn đề hay bị ngu bẩm sinh hả?

Phó Thư Bảo vẫn không hề có vẻ gì là không vui, nói:

- Giờ này hoàng đế Tú Lực trong Hoàng Kim Thành kia là giả, người thật đã bị nó khống chế. Hoàng đế Tú Lực thật chỉ còn sống được một ngày thôi.

Ngừng lại một chút, hắn mới nói:

- Sự thật thì ba vị vương tử đều muốn giết hoàng đế Tú Lực để kế thừa hoàng vị. Nhưng hoàng đế Tú Lực giả này làm sao có thể không nghĩ tới việc giết bọn họ để tuyệt hậu họa chứ? Không chỉ có chúng ta bị nhốt ở nơi này mà ba vương tử cũng đã bị giam lỏng rồi. Ngày mai chúng ta đi gặp hoàng đế Tú Lực giả kia sẽ là lúc nó đối phó với chúng ta. Đêm nay chúng ta không ra tay thì kẻ chết sẽ là chúng ta.

Lời nói của Phó Thư Bảo không có nửa chữ dối trá, đây đúng là một câu cực kỳ khó nói. Chẳng qua Kim Dịch vẫn lắc đầu hồ nghi, cười âm trầm nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của ngươi sao?

- Ta biết ngươi sẽ không tin. Nhưng có một việc mà Kim tộc trưởng ngươi nhất định biết, đó là hoàng đế Tú Lực trên Hoàng Kim Điện kia muốn Xà Tiên Hương của Xà Nhân Tộc các ngươi. Ngươi có biết việc này không?

Phó Thư Bảo hỏi ngược lại.

Kim Dịch suy nghĩ một chút mới nói:

- Chuyện này thật ra ta cũng biết. Bình thường đều là tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ tự mình tới Xà Nhân Tộc chúng ta lấy. Ta cũng bởi vì thế mới biết bọn họ. Lấy chuyện này mà nói hoàng đế Tú Lực trong Hoàng Kim Điện là giả thì không phải quá miễn cưỡng hãy sao?

- Tuyệt đối không miễn cưỡng chút nào. Bởi vì hoàng đế Tú Lực giả kia không phải là người mà là một con Biến Hình Thú tới từ thời đại khởi nguyên.

- Cái gì?

Kim Dịch lập tức đứng ngẩn ra tại chỗ.

Xà Nhân Tộc chính là một chủng tộc tồn tại từ thời đại khởi nguyên, hiểu rõ những thứ của thời đại khởi nguyên nhất. Biến Hình Thú là thứ gì thì hắn hiển nhiên biết. Kết nối tất cả với nhau, hắn đã tin Phó Thư Bảo tới tám phần. Nhưng muốn vì vậy mà phát tín hiệu tiến công Hoàng Kim Thành, hắn lại trở nên do dự.

- Ta chỉ nói thế với ngươi thôi. Dù sao thì nếu đêm này mà không ra tay, ngày mai người chết là chúng ta rồi. Ngươi cũng vĩnh viễn không lấy được Luyện Thiên Thần Quyển nữa.

Phó Thư Bảo nhún nhún vai, khuôn mặt không biểu hiện gì.

- Chờ một chút!

Kim Dịch đột nhiên gọi hắn lại:

- Nhân mã của Thanh Dật Vương Tước mai phục ở bên ngoài Hoàng Kim Thành căn bản không thể lay động được nơi này. Nếu muốn hành động thì phải hành động cùng nhân mã của Thái Bình Vương Tước và Mạc Khinh Vân.

Thấy Kim Dịch đã bị lay chuyển, tâm trạng Phó Thư Bảo rốt cục cũng thả lỏng một chút:

- Giờ ta phải đi tìm Mạc tông chủ Mạc Khinh Vân.

- Không cần đâu, ta đã tới rồi.

Tiếng nói của Mạc Khinh Vân đột nhiên truyền từ phía sau tới.

Quay người lại, Phó Thư Bảo liền thấy Mạc Khinh Vân mặc một bộ trường bào màu xanh, sắc mặt nghiêm chỉnh, mắt to mi dày, đặc biệt có chính khí lẫm nhiên của một vị tông sư một phái. Băng Oánh phía sau mặc một bộ váy dài trắng muốt tinh khiết, ánh mắt ưu thương khiến người ta khó tránh khỏi đau lòng.

Kim Dịch liền chạy ra khỏi phòng, vẻ mặt đầy giận dữ nói:

- Dù gì ngươi cũng là tông chủ trong bốn đại tông phái, nửa đêm canh ba âm thầm tới cửa phòng ta, rốt cục là muốn làm gì?

Mạc Khinh Vân cười lạnh nói:

- Lời nói của vị thiếu niên tự xưng là Ma Nhân thần y này lớn như vậy, không phải là muốn để ta nghe thấy rồi đi đến sao? Mạc Khinh Vân ta là người quang minh lỗi lạc, các ngươi bàn bạc những gì ta cũng đã nghe thấy cả rồi, cho nên không cần các ngươi tới tìm ta, ta tự mình đi ra là được.

Kim Dịch hừ lạnh một tiếng, cũng không tranh cãi ầm ĩ vô vị thêm nữa.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Mạc tông chủ đã tới là tốt rồi. Ngươi đã biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, như thế thì chúng ta ra tay nhé.

Mạc Khinh Vân lắc lắc đầu nói:

- Từ đầu tới giờ ta thấy thân hình ngươi rất quen mắt, vừa rồi nghe tiếng nói của ngươi lại càng thấy quen tai. Ngươi nói với tộc trưởng Kim Dịch là ta có nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, lại làm ta nhớ tới một người. Tuổi các ngươi cũng không sai biệt lắm. Ngươi nói xem ta nghĩ tới ai nào?

Ngay lúc này, Băng Oánh tiến lên, cất tiếng trong trẻo:

- Phó Thư Bảo, là ngươi sao?

Hồ ly đúng là hồ ly.

Phó Thư Bảo cũng tuyệt đối không ngờ nữ tử tâm trí thuần khiết như giấy trắng giống Băng Oánh cũng có thể nhận ra thân phận mình. Hắn cảm thấy không nói lên lời. Thân phận bị vạch trần lúc này sẽ là một sự phiền toái lớn chứ không nghi ngờ gì nữa. Hắn căn bản không biết Mạc Khinh Vân muốn làm gì.

- Là ta.

Trong lòng dù đang suy nghĩ nhanh như chớp, nhưng Phó Thư Bảo vẫn gật đầu, thừa nhận thân phận của mình. Sau đó hắn đưa tay vuốt nhẹ lên mặt, bỏ tấm mặt nạ da người tinh tế do Độc Âm Nhi tự mình chế tạo xuống.

Ngay lúc này, Độc Âm Nhi cũng đã đi đến đây, cảnh giác nhìn Mạc Khinh Vân và Băng Oánh. Cho dù đối phương là Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, chỉ cần Mạc Khinh Vân có gan ra tay thì nàng cũng không chút do dự mà ra tay.

- Tiểu tử, vừa hay bắt ngươi đổi nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển với lão ma đầu Độc Vô Song!

Mạc Khinh Vân đột nhiên giơ tay chụp về phía Phó Thư Bảo.

Chân Phó Thư Bảo chợt động, bay nhanh về phía sau.

Kim Dịch kịp thời ngăn trước mặt Phó Thư Bảo, mở miệng phun ra một luồng độc vụ màu lục.

Đám độc vụ có thể tích không lớn lắm nhưng cũng đủ bao phủ Mạc Khinh Vân. Một mùi hôi thối ập vào mũi, cho dù Mạc Khinh Vân cũng không dám thử, lập tức dừng thế công với Phó Thư Bảo, lui lại phía sau. Ngay lúc này, đột nhiên Băng Oánh kêu hự một tiếng, bị Độc Âm Nhi đột nhiên tấn công, đá trúng cánh tay. Mặc dù không bị thương nhưng điều này vẫn khiến nàng chịu thiệt lớn, đau không chịu nổi.

Chẳng qua Độc Âm Nhi chỉ tấn công mang tính cảnh cáo, cũng không hạ thủ tàn nhẫn, không hạ độc Băng Oánh.

Kim Dịch cười ha hả nói:

- Mạc Khinh Vân, chúng ta là ba người, nếu ngươi tiếp tục ra tay thì phải ngẫm hậu quả cho kỹ. Nữ tử bên cạnh ngươi e rằng sẽ là người chết đầu tiên. Mặt khác, mình ta dù không có cách nào đánh thắng ngươi nhưng ngươi cũng chẳng cách nào đánh thắng ta. Nhưng ta có hai người trợ giúp, chỉ sợ người chết cuối cùng vẫn sẽ là ngươi.

Phân tích lợi hại một hồi, Mạc Khinh Vân mặc dù cực kỳ không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn nhịn được xuống, cười ha hả nói;

- Ta chẳng qua chỉ muốn thử một chút xem Thư Bảo hiền tế gần đây có tiến bộ gì không thôi. Thử một chút, quả nhiên tiến một bước lớn.

Dừng lại một chút, hắn lại cười nói:

- Tộc trưởng Kim Dịch, sợ rằng ngươi không biết, thần y thiếu niên giả mạo Ma Nhân trước mặt ngươi chính là đứa con tiện nghi của Thánh tộc trưởng Độc Vô Song của Độc Lang Tộc đâu nhỉ?

- Cái gì?

Kim Dịch kinh dị nhìn Phó Thư Bảo.

Vẻ tươi cười trên mặt Mạc Khinh Vân càng rõ rệt:

- Còn nữa. Hắn không chỉ là con của Độc Vô Song mà còn cháu rể của Mạc Khinh Vân ta, cũng chính là hôn phu tương lai của cháu gái Băng Oánh của ta.

- Tiểu tử, rốt cục trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì?

Ánh mắt Kim Dịch lập tức trở nên hung hãn.

Phó Thư Bảo kéo Độc Âm Nhi tới phía sau mình, lại nhún nhún vai, cười ha hả nói:

- Một chữ của hắn cũng không phải là giả. Chẳng qua vị con dâu kia không muốn thành hôn với ta, đã trốn nhà đi theo nam nhân khác, cắm sừng cho lão tử. Còn nữa, ngươi vừa rồi cũng đã nhìn thấy, Mạc tông chủ muốn bắt ta về đổi lấy nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.